Trời gió đông khuya lạnh, Diệp Băng Băng bó gối ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố lung linh nhưng có phần ảm đạm.
Giây phút ấy chị phân vân, thật sự phân vân cho quyết định của mình.
Vốn dĩ, chị luôn là người quả quyết, chưa bao giờ ngập ngừng trong quyết định của chính mình, thay vào đó sẽ gắng sức vượt qua.
Có lẽ, những nỗi đau mà chị phải chịu trong quá khứ đã lấy đi nhiều phần tự tin trong con người chị, chỉ cần một lời bàn tán của mọi người cũng đủ khiến chị lấp lửng trong sợ hãi.
Chị cảm nhận được anh đã đổi thay nhưng để an tâm tuyệt đối thì có lẽ là chưa.
Có đôi lúc, chị lại cảm thấy mông lung, vô định cho cái quyết định của bản thân.
Màn đêm khiến lòng chị hiu hắt, chị nâng lon bia lên uống, hơi bia khiến chị say, cái say vô cùng tỉnh, càng lúc càng bị quẩn quanh trong suy nghĩ, không cách nào thoát ra được.
Chị đã đổi thay, trước kia chị đâu có như vậy, chị luôn tự tin và hết lòng cho quyết định của mình, chị luôn nói chỉ cần cố gắng cho dù kết quả có như thế nào cũng đáng được trân trọng kia mà.
Sao bây giờ chị tự biến mình trong vỏ bọc khép kín như thế?
Bây giờ, đến thích ghét, muốn hay không chị cũng không nói thực được, chỉ vì sợ người ta nói mình xấu xa, ích kỉ.
Nhưng chị không biết rằng, chính chị lại đang tự đày đoạ bản thân.
Tại sao chị lại phải để ý nhiều tới lời của người khác? Tại sao chị phải vì mấy lời nói như gió thoảng ngoài tai ấy rồi tự khiến mình buồn phiền.
Chị thật sự không biết…
Chị uống liên tục, lon bia liên tục rơi xuống đất kêu loèng choèng, hơi bia nằng nặc cả căn phòng kín, sau đó chị ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay.
Buổi sớm mai thức dậy, bầu trời đón chị bằng cơn mưa giông lớn, hạt mưa ào ào trên nền trời trắng xoá.
Chị vẫn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn lâu rất lâu, tâm trạng bình ổn hơn nhiều nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Tiếng chuông cửa khiến chị giật mình thoát khỏi luồng suy nghĩ, chị đứng dậy loạng choạng ra mở cửa.
Vương Dực Quân.
Thân thể anh ướt nhoẹt, mái tóc phồng phềnh bị nước mưa làm cho rũ rượi, sắc mặt hơi tái đi vì lạnh, tay chân run rẩy không ngừng.
“Anh bị ngốc sao? Không biết tránh mưa mà để bản thân ướt nhoẹt thế hả?”
“Anh mua bữa sáng tới cho em.
”
“Sau này trời mưa anh đừng làm như thế nữa.
”
“Không sao, anh sợ em lại bỏ đói mình.
”
Chị kéo anh ngồi vào ghế sô pha, dùng khăn lau khô người, pha một ly nước gừng ấm bảo anh uống, có chút xoắn xuýt và lo lắng hiện lên trên gương mặt chị.
Anh liếc mắt nhìn thấy đống lon bia rỗng rơi tứ tung trên sàn có chút kinh ngạc, lại tự thầm trách bản thân, không làm tròn trách nhiệm, để chị phải khắc khoải và buồn lòng.
Anh không nói gì, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại thở dài đằng đẵng nặng nề.
“Anh cũng lại đây ăn sáng đi.
”
Chị vừa dọn chỗ thức ăn mà anh mang tới lên bàn, liền mở lời gọi.
Hai người ngồi đối diện với nhau, phía trước là bàn ăn thịnh soạn, họ lại chẳng thể nói với nhau câu nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương một cái, rồi vội vã quay đi khi bị bắt gặp.
Bầu không khí nói căng thẳng cũng không hẳn nhưng cũng không thể nói bình thường hoá, tóm lại rất khó để giải thích, khó để nói lên bằng lời.
Có thể do khoảng cách khá xa, xa nhau một thời gian dài, lại có quá nhiều chuyện quá khứ khiến tình cảm của cả hai nguội lạnh, cho dù có cố nhiều hơn vẫn cảm thấy chưa