Đơn phương
Buổi tối bình lặng trong nhà hàng Trung, ánh đèn khổng minh rực rỡ sắc màu, màu đỏ thẫm hoà cùng màu vàng chanh, màu xanh lá quyện cùng màu tim tím ánh hồng, tất cả tạo nên một không gian cổ kính, diễm lệ nhưng không kém phần ấm cúm.
Nhân viên J&T không nhiều, vừa đủ chỗ cho ba bàn ghép làm một, họ ngồi quây quần bên cạnh nhau, thi thoảng đảo mắt tới hai sếp lớn lại bắt gặp cả hai khá ngại ngùng, càng né tránh ánh mắt nhau thì càng bị đám nhân viên nhiệt tình đẩy thuyền.
“Sếp, hai người rõ ràng có tình ý với nhau còn chờ tới bao giờ mới chịu thổ lộ nữa.”
A Đam… Anh ta vốn là người thẳng tính, trong chuyên môn thì là người cực kì có trách nhiệm, nhưng nhược điểm lớn nhất của anh ta là miệng nhanh hơn não, chỉ cần có chút thông tin chạy ào lên não bộ của anh ta thì lập tức bị tuồn ra khỏi miệng.
Tần Hy vỗ vào vai A Đam mắng: “Não anh có vấn đề sao? Ăn nói xằng bậy gì thế?”
Lại có thêm một tiếng thì thầm, giọng lí nhí cố thu lại để hai sếp không nghe thấy, cô ta ưỡn qua người Tần Hy nói: “Sếp Diệp đã sớm có người trong lòng rồi.
Cho nên sếp Châu chỉ là đơn phương thôi!”
“Đơn phương” hai chữ đơn giản là thế, phức tạp là vậy.
Đơn giản khi nói, như một sự bình thường trong thế giới tình yêu, sẽ không khó để bắt gặp cho cuộc tình tay ba, đương nhiên ở đó phải có một người bị lùi về sau.
Phức tạp là khi, sếp Châu là người đàn ông hoàn mỹ, không có điểm gì có thể chê, vậy mà lại vướng vào ái mộ cuộc tình sai trái.
Dẫu biết thế, nhưng tình yêu vốn không sai, mà sai là yêu sai người, sai thời điểm.
Bầu không khí đột nhiên chùn xuống, sắc mặt ai ai cũng xám xịt.
Châu Tử Du khó xử, cười không vui, cố diễn vẻ mình ổn, chẳng phải chỉ là một tình yêu thôi sao, một người đàn ông đội trời đạp đất có gì mà không thể, kể cả là quên đi một người từng sâu đậm.
“Mọi người sao thế? Hôm nay chúng ta là liên hoan chúc mừng chứ đâu phải tới đây để phơi bộ dạng ủ rũ ra thế kia.”
Cho dù là không thể quên, anh vẫn sẽ cố gắng để nó không bộc phát.
Tiện tay cầm lon bia lên cao, Châu Tử Du mở nắp, tiếng xì gas làm dấy lên chút động tĩnh trong bầu không khí yên lặng, anh mỉm cười, lịch sự đưa cánh tay về trước, chuyển động lon bia xoay một vòng, tỏ ý mời gọi rồi mỉm cười dốc lên uống một ngụm.
“Nào, tôi mời mọi người.
Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm đến tôi và cả giám đốc Diệp nữa.
Có điều trên đời này thứ không thể cưỡng cầu được là tình yêu, nhưng không sao, sau này chúng tôi vẫn là bạn, vẫn là sếp của mọi người.”
Mím chặt môi, Châu Tử Du quay mắt sang nhìn Diệp Băng Băng, cả hai nở nụ cười đầy khó khăn.
Chị cũng nâng lon của mình lên, mở nắp, tiếp lời anh:
“Chúng ta cũng cùng nâng ly, chúc mừng công ty gặt hái thêm thành tựu mới.”
“Chúc mừng…”
Đồng loạt tiếng xì gas ồ ạt, kèm theo sau là tiếng hô hoán đồng thanh.
Những lon bia chạm nhau ở giữa, rồi lại bung ra, hệt như búp hoa nở rộ, tuyệt đẹp và thơm lừng.
Họ bắt đầu ăn uống, không khí trò chuyện vui vẻ được lặp lại, không khí ấm áp như một gia đình thực sự.
Có lẽ, công ty không chỉ là nơi làm việc, chỉ khi một tập thể