Thông tin hai nam sinh khối 10 đánh nhau nhanh chóng lan ra cả trường, Taehyung vừa nghe được lập tức chạy đến phòng giám thị toan xông vào thì gặp anh họ mình cản lại.
"Đừng nháo."
"Nhưng mà..." - Taehyung vừa tức vừa xót ruột.
"Yên tâm, Jungkook cũng là học trò của anh."
Taehyung dù rất muốn nhưng không thể làm gì khác ngoài việc đứng bên ngoài, nhìn qua cửa kính có thể thấy vết thương ửng đỏ của Jungkook rồi lại dời mắt như muốn ám sát luôn cái "thằng nhóc" bên cạnh.
"Hai em nghĩ mình đang ở đâu hả? Đến đây để học hay để đánh nhau? Nghĩ mình làm vậy là hay hả? Loại học sinh như các em học hành không lo, mới tí tuổi đầu đã như vậy sau này ra đời làm được cái gì?"
"Tôi thấy thầy có hơi quá lời với học trò của tôi rồi." Namjoon vì có tiết nên lúc này mới đến thì nghe la mắng không căn cứ của giám thị Lee nhưng trước tiên thầy phải lo cho học sinh của mình trước đã.
"Hai em đều ổn chứ?"
Jungkook nhìn thầy gật đầu, Minhyuk cũng vậy.
Chưa cần biết ai đúng ai sai, cái thầy Kim quan tâm chính là học sinh mình có bị thương nhiều không, may là không có gì nghiêm trọng, nếu như học trò C1 bị thương nặng mà vẫn bị giữ ở đây chịu phạt thì thầy sẽ không để yên dù cho đó có là ai.
Vuốt mặt phải nể mũi, phạt học trò cũng phải cân nhắc giáo viên chủ nhiệm. Thiếu niên bốc đồng đánh nhau không phải chuyện lạ, ngày còn đi học bản thân Namjoon cũng không ít lần lên văn phòng vì việc này đâu.
"Thầy Kim đến rồi sao? Thầy định giải quyết hai em vi phạm kỉ luật này như nào? Trước tiên tôi thấy nên gọi báo với phụ huynh."
"Đừng thầy em..." Minhyuk hốt hoảng lên tiếng, cậu không thể để mẹ mình biết việc này được.
"Biết sợ rồi sao? Vậy sao lúc đánh nhau các em không nghĩ đến hậu quả hả?"
"Thầy Lee..."
Namjoon lần nữa nhắc nhở đồng nghiệp của mình. Nhìn lại tình trạng của Jungkook và Minhyuk, thầy Kim có thể cũng đoán được ai là người đánh ai là người bị đánh.
"Em thì sao Jungkook?" Namjoon muốn nghe suy nghĩ của cả hai học sinh của mình.
Jungkook nhìn thầy giám thị ương ngạnh đáp
"Thầy muốn gọi thì cứ gọi sẽ chẳng ai đến trường đâu?"
"Em..."
Thầy giám thị tức giận nhìn những đứa học trò ngỗ ngáo trước mặt.
"Jungkook không được vô lễ."
"Dạ thầy." Jungkook cúi đầu trước thầy chủ nhiệm của mình.
"Việc này là do em, em là người gây sự trước nên Minhyuk không có lỗi gì cả, nếu gọi phụ huynh thì chỉ cần gọi cho phụ huynh của em. Cậu ấy vô tội."
Minhyuk bất ngờ nhìn Jungkook đang thản nhiên nói chuyện cứ như sự thật đúng như vậy. Tại sao Jungkook lại làm vậy? Rốt cuộc vì sao cậu lại giúp người đã đánh mình, Minhyuk thật sự không hiểu được.
Sự việc kết thúc, nhờ thầy Kim nói với thầy giám thị và cũng bởi vì cả hai đều đã nhận lỗi lại là lần đầu vi phạm nên hình phạt chỉ là viết bảng kiểm điểm để cảnh cáo.
Giải quyết xong xuôi thì Jungkook và bạn học họ Song được tha trở về lớp. Trong phòng giám thị thầy Lee không ngừng than phiền.
"Thầy cứ bênh vực mấy đứa như vậy không sợ tụi nhỏ được nước sẽ càng lấn tới sao?"
"Không phải cứ nghiêm khắc thì mới hiệu quả, chúng ta không phải bọn trẻ, nên chúng ta cần phải nghe nhiều hơn để hiểu được nguyên nhân vì sao bọn chúng làm vậy."
"Hơn nữa tôi biết học trò của tôi không phải những đứa trẻ hư, tôi tin bọn nhỏ."
Đứa trẻ lầm đường cần người dẫn lối. Giáo dục trách phạt là quy củ nhưng tới thời đại bây giờ, không chắc có đủ hiệu quả nữa hay không.
"Sao cậu lại không nói sự thật?"
Minhyuk vẫn ôm thắc mắc muốn được nghe lời giải đáp ngay khi cậu bước ra khỏi phòng.
"Đã đánh được rồi thì phải ráng giành cho được vị trí hạng nhất của tôi đó." Jungkook cười rồi trả lời.
Không giận người đánh mình, cũng chẳng thù chẳng ghét. Jungkook – cậu có lý do riêng của bản thân để làm như vậy.
Jungkook giờ không để ý đến Minhyuk nữa, đầu nhỏ nhấp nhô xoay trước ngó sau tìm kiếm ai đó. Nhưng mà không thấy ai hết luôn nên thôi về lớp.
"Ui mẹ ơi hết hồn."
Taehyung đâu xuất hiện chắn ngang làm Jungkook giật mình mà nói sảng luôn. Còn chưa kịp hoàn hồn đã bị anh nắm kéo một mạch thẳng lên phòng y tế. Đặt bạn nhỏ ngồi ngay ngắn lên giường bệnh, anh không nói gì đi đến tủ lấy hộp thuốc khử trùng vết thương.
Jungkook nãy giờ ngồi ngoan như thỏ nhỏ không dám rục rịch tiếng nào, lần đầu tiên cậu thấy mặt anh người yêu quạo dữ vậy. Cũng đúng bình thường cậu toàn leo lên đầu người ta thôi nên giờ có cảm giác không quen chút.
"Aww..."
Cảm giác bỏng rát khi nước sát khuẩn chạm vào vết thương làm Jungkook cau có. Người ta la như vậy mà anh người yêu cũng hỏng có phản ứng gì hết chỉ thấy hành động chậm hơn, nhẹ nhàng hơn khi nãy...
"Anh ơi..."
"..." tập trung vào chỗ vết thương
"Hyungie..."
"..." mặt chằm dằm
Không nghe tiếng Jungkook gọi nữa, nhìn lại chỉ thấy bạn nhỏ cúi gầm mặt nhìn xuống bàn tay đang bấu chặt vào nhau, môi thì mím lại. Thôi giận gì nổi nữa, Taehyung nói giọng khàn khàn.
"Có đau không?"
"..." lắc đầu.
"Bị thương như vậy còn không đau hả?"
"Chỗ đó đau nhưng có chỗ khác đau hơn."
Taehyung nghe nói thì hốt hoảng xoay người Jungkook tới lui xem xét.
"Còn chỗ nào nữa, đưa anh xem"
"Không có, chỉ bị đánh vào đầu thôi, nhưng mà anh im lặng như vậy tự dưng chỗ này đau đau quá chừng luôn."
Jungkook vừa nói vừa chỉ tay vào ngực mình.
"Tim đau nhiều lắm luôn đó nên anh quan tâm người ta chút đi."
Bị Jungkook lừa nên Taehyung nhích người ra không ngồi gần nữa, dứt khoát phải làm một lần cho Jungkook sợ.
"Biết đau sao lúc bị đánh không biết gọi anh? Bị bắt lên văn phòng cũng không gọi anh? Điện thoại em mua để trang trí thôi hả?"
"Anh đang mắng em hả...hức?"
Chán thiệt sự, Taehyung thở ra.
"Dạ không phải là tui đang mắng tui, tui mắng tui sao không xuất hiện đúng lúc, tui mắng tui sao thương em quá đến mức em không nói với tui tui cũng không nỡ giận em, tui mắng tui sao mà thiếu nghị lực quá."
"Em biết sai rồi mà" - người ta đang năn nỉ anh Kim.
"Biết sai rồi sao?"
"Em sẽ tự phạt em không được ôm anh, không được hôn anh 1 tuần luôn."
Ủa? Cái này là đang phạt ai ta? Taehyung đâu có muốn vậy. Bình thường toàn là anh chủ động không mà. Nhìn biểu cảm của Taehyung bây giờ làm Jungkook bật cười ngả ngửa. Thấy Jungkook cười Taehyung cũng đã đỡ lo lắng hơn khi nãy nhiều rồi.
"Jeon cười ít thôi em, lăn như vậy lại trúng vết thương đó."
Bạn nhỏ của anh sao mà nghịch quá chừng luôn không biết nữa.
Jungkook ôm bụng cười, gần Taehyung lúc nào cũng vui vẻ như vậy.
"Nhưng mà anh nè." - tự dưng nghiêm túc lại
"Jeon nói đi anh nghe."
"Không được chặn đánh Minhyuk đâu, anh hứa với em đi."
Không biết bằng cách nào mà bạn học Jeon đọc được hết suy nghĩ trong đầu Taehyung, dám đánh người của anh Taehyung nhất định không để yên. Taehyung nóng tính lắm chỉ là mỗi ngày ở cạnh Jungkook nhiều nên không thấy được mặt này của anh. Nhưng chính xác là Taehyung đã định sẵn chiều nay đưa người kia thẳng đến "cấp cứu" luôn rồi.
"Hứa với em đi mà... hyungie ơi..."
"Được rồi, được rồi. Anh sẽ không làm gì cậu ấy. Nhưng nếu có lần sau, anh không chắc đâu."
"Nếu có lần sau em sẽ méc anh."
Jungkook tinh nghịch còn giơ ngón tay lên làm bộ dạng xin thề làm Taehyung cứ thế mà mỉm cười đầy sủng nịnh.
Nếu có thể, Jungkook muốn 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần lúc nào cũng được ở cạnh Taehyung như thế. Chỉ khi ở cạnh Taehyung, cậu mới được là chính mình, không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn không phải bị bỏ rơi. Chứ không giống như hiện tại, khi cậu vừa bước vào nhà đã ăn ngay một vật thể chọi về phía mình.
"Mày đi học hay đi đánh lộn?"
"Không muốn học thì nghỉ đi, đừng làm mất mặt tao."
Jungkook từ đầu đến cuối không lên tiếng bất cứ lời nào, không kêu oan cũng chẳng giải thích. Bởi vì cậu biết sẽ chẳng ai trong ngôi nhà này lắng nghe mình.
Cạch...
Bước vào phòng mình bấm nút khóa luôn cửa, Jungkook bước vào thế giới của chính mình, căn phòng đóng kín kể cả cửa sổ cũng không buồn mở, đèn