Tình thương cho con bao la biết mấy...
Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều,
Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói...
Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu
Khúc hát ru cho con giấc mơ là mẹ yêu
Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa
Mẹ sưởi ấm cho tâm hồn con mẹ yêu...
Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu
Tiếng con yêu gọi tên suốt đời là mẹ yêu
Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi..
Ôi mẹ yêu...
< Mẹ yêu - Phương Uyên >
...
Trên tầng thượng của trường trung học Kangsan, một nhóm gồm những học sinh vừa đẹp trai, thông minh lại có thành tích ưu tú vẫn hay tụ tập.
Jungkook ngồi trong lòng Taehyung, hai tay buông thõng vì không còn sức lực, đầu tựa vào vai anh cố gắng chợp mắt lấy lại năng lượng để có thể tiếp tục những tiết học tiếp theo. Cả tuần nay, cậu gặp khó khăn trong việc ngủ nghỉ.
Taehyung biết chứ, nhờ có anh mà Jungkook bắt đầu giảm dùng thuốc trước đây hay uống. Biết Jungkook mệt lắm nhưng tập dần sẽ quen thôi.
Biết Jungkook cần nghỉ ngơi nên các anh cũng không làm ồn. Haneul thì đọc sách, Jimin và Yoongi có khi chơi máy game cùng nhau. Còn Taehyung vẫn luôn xoa lưng cho Jungkook cảm thấy thoải mái.
Tính từ cuối tuần gần đây nhất, tâm trạng Jungkook dần trở nên nặng nề mỗi khi cậu trở về nhà. Ở trường thì không sao, lúc nào cũng có Taehyung mà, không thì có Haru và Minhyuk, Jungkook luôn được thoải mái vui cười, nhưng tâm trạng ấy sẽ chấm dứt khi Jeon bước qua cửa nhà mình.
"Ai cho mẹ tự ý vào phòng con?"
Câu nói tự vệ của một đứa trẻ khi phát hiện có ai đó tự ý "xâm nhập" căn cứ cá nhân của mình. Chuyện xảy ra vào đêm chủ nhật hôm ấy.
Mẹ Jeon từ sau khi nghe Hoseok nói về tâm tình của con trai bản thân liền ngập tràn sự dằn vặt.
Và rồi, chỉ một khoảnh khắc bất chợt thôi khi mẹ đi làm về, đôi chân cứ muốn đi đến căn phòng nhỏ của bé con nhà mình. Đẩy cửa bước vào, mẹ Jeon muốn dành thời gian để hiểu con trai mình nhiều hơn.
Jeon của mẹ thích nến thơm nhỉ? Trong phòng có đến mấy lọ đặt xung quanh nhưng đều cùng có chung hương cam thanh mát quyện với hương thơm nhẹ của hoa anh đào.
Nhìn sang tấm ảnh được đặt ngay ngắn trên bàn học. Là hình chụp chung với cậu bạn nào đó cũng điển trai không kém Jungkook nhà mình.
Nhìn con cười kìa, hình như lâu rồi mẹ Jeon chưa trực tiếp nhìn thấy con trai vui vẻ đến vậy.
Nhìn sang giỏ quần áo đã được giặt nhưng chưa gấp, mẹ Jeon bắt đầu gấp gọn cho con trai.
Jeon của mẹ thích màu đen nhỉ? Ngoài đồng phục đi học thì toàn quần áo màu đen thôi. Nhưng mà hình như toàn là Jeon tự mua nhỉ? Lòng mẹ nặng trĩu khi nhận ra sự vô tâm của bản thân suốt thời gian qua.
Mẹ cẩn thận gấp áo quần theo loại. Sao lại có mấy cái áo cỡ lớn thế này? Nghĩ một chút rồi mẹ lại cười.
Mở tủ quần áo xem một chút, hành động của mẹ lập tức đình lại, ánh mắt thất thần khi nhìn vào ngăn tủ đựng đầy những lon bia, chai rượu, còn có cả mấy bao thuốc lá chưa mở.
Jeon của mẹ... từ khi nào lại dùng những thứ này?
"Ai cho mẹ tự ý vào phòng con?"
Mẹ Jeon nhìn ra cửa, con trai đi học về rồi. Nhưng lúc này, mẹ nên nói gì thì phù hợp?
"Con về rồi?"
"Con đi học có mệt không?"
Hay là...
"Hôm nay ở trường thế nào?"
Mẹ cần hỏi gì, mẹ....mẹ Jeon không biết!
"Jeon à, mẹ..."
Jungkook bước đến đỡ lấy chồng áo từ tay mẹ đang cầm.
"Lần sau mẹ đừng như vậy nữa, con lớn rồi cũng cần sự riêng tư."
Tay mẹ Jeon siết chặt, trong lòng bất giác nhói lên... Phải rồi, mẹ quên mất, Jeon của mẹ 16 rồi...
Thời gian trôi nhanh quá, mới hôm qua mẹ còn nhìn thấy Jeon khóc oa oa trên tay cô y tá mà, mới hôm qua mẹ còn thấy Jeon đeo ba lô hình củ cà rốt bằng bông đầu đội mũ tai thỏ hồng hồng nhảy chân sáo đến lớp mẫu giáo mà, mới hôm qua...
À không phải, hơn 10 năm rồi.
Nén lại tâm trạng không vui khi thấy con trai mình khó chịu với người mẹ là mình, nén lại những câu hỏi thắc mắc về những thứ không phù hợp với con trong ngăn tủ, mẹ Jeon nhẹ giọng...
"Dạo này Jeon đi học vui không con?"
Jeon nhìn mẹ bằng ánh mắt ngơ ngác đến lạ lẫm, ánh mắt như muốn xuyên qua tâm can của mẹ.
Chuyện này khiến Jungkook bất ngờ đến vậy sao?
"Bình thường thôi mẹ."
Jungkook tránh đi ánh mắt của mẹ rồi mới trả lời. Không hiểu vì sao bản thân cảm thấy ngượng ngùng không thoải mái. Đây rõ ràng là điều cậu đã mong chờ suốt những năm qua nhưng giờ sao lại chẳng dễ chịu khi tiếp nhận nó.
"Con có muốn mua gì không? Ngày mai mẹ về rồi mẹ con mình đi mua."
"Không cần đâu mẹ."
"À..."
Nhận được câu trả lời của Jungkook, mẹ Jeon không tránh khỏi thất vọng. Mẹ nghĩ cần thêm nhiều thời gian hơn để cải thiện tình cảm của mình và con trai.
"Vậy mẹ ra ngoài, con nghỉ ngơi đi."
Jungkook không trả lời, cũng không nhìn thẳng vào mẹ. Đến khi mẹ Jeon đi đến cửa, cậu mới lên tiếng.
"Từ giờ mẹ đừng tự ý vào phòng con, con không thích."
"..."
CẠCH...
Cảm giác trống rỗng ập đến, mẹ Jeon thẫn thờ mất một lúc lâu. Rõ ràng Jeon vẫn ở đó, vẫn tiếng mẹ ơi, mẹ à nhưng sao mẹ lại thấy giữa mình và con trai như có bức tường dày lắm, muốn phá vỡ đi chắc không phải là điều dễ dàng.
Trong một giây phút của sự hụt hẫng, mẹ Jeon nghĩ rằng bà sắp mất Kookie nhỏ rồi...
...
"Nay con về sớm nha, mẹ có nấu món con thích."
"Con ăn ngoài rồi."
"Mai con muốn ăn gì, mẹ nấu cho Jeon nha!"
"Mẹ muốn nấu gì cũng được."
"Jeon có cần mẹ giúp gì không con?"
"Không mẹ."
"Jeon..."
"Không cần đâu mẹ."
"Jeon..."
"Con tự làm được."
"Jeon..."
"..."
Cứ như vậy suốt một tuần, Jungkook muốn phát điên trước sự thay đổi đột ngột của mẹ mình. Áp lực mỗi khi về nhà lại nghe mẹ hỏi à ơi những điều trước đây chưa từng có.
Nó trầm trọng đến mức Jungkook phải quay lại tiếp tục uống thuốc nhưng vẫn không thể chợp mắt.
Nhưng đó không phải là tất cả, cảm giác khó chịu nhất chính là Jungkook luôn tự trách chính mình vì sao lại nói lời khó nghe với mẹ như vậy trong khi bản thân chưa từng muốn mẹ đau lòng.
Jungkook đã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình khi đối diện với mẹ nhưng không cách nào dịu dàng được trong lời nói. Từng câu từng chữ đều như mũi tên khiến mẹ em phiền lòng.
Nhưng có ai biết được, Jungkook là người cầm ná. Bắn ra mũi tên khiến mẹ đau thì dây ná cũng giật lại đập vào chính da thịt Jungkook khiến em tổn thương rất nhiều.
Taehyung nhận ra dạo gần đây Jungkook ngày càng trở nên nóng tính, đôi lúc có chút cộc cằn, thậm chí thường xuyên cáu bẳn. Cứ nghĩ do Jeon khó ngủ nên Taehyung vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành.
Để chuẩn bị cho kì kiểm tra giữa kì, Jungkook thường xuyên lên thư viện để tìm sách đọc thêm các công thức mở rộng. Chính vì vậy mà nơi tụ tập mỗi giờ ra chơi đổi từ tầng thượng xuống thư viện trường.
Jimin sau một hồi cân bằng mở phương trình hóa học thì nằm bò ra bàn vì chóng mặt, nhìn em bồ của bạn mình bên cạnh vẫn đang chăm chú cầm một quyển sách dày cộm mà không khỏi lắc đầu.
"Em chăm thế để làm gì?"
"Dạ... thì là do cuộc đời vội vã quá, em phải học cao hiểu rộng để ngã vào lòng Taehyungie..."
Chậc...
Jimin nhiều lúc cũng bất lực lắm nhưng biết làm sao được. Vì trẻ nhỏ của thằng bạn mình đáng yêu quá nên thôi bỏ qua.
"Đến cả mục tiêu học tập cũng liên quan đến anh sao?"
Taehyung và Yoongi đến sau do phải lên phòng giáo viên với thầy Kim. Nhìn thấy mèo nhỏ của mình có vẻ mệt mỏi Yoongi ngồi xuống ngay bên cạnh đưa tay xoa đầu, còn Taehyung thì vào vị trí ngay sát Jungkook.
"Em đang làm gì vậy?"
"Tham khảo một số thông tin về ngành nghề tương lai. Theo anh em phù hợp làm nghề gì?"
"Em hỏi là khi nào?"
"Thì vào kì thi Đại học năm sau."
"Còn đến gần 2 năm mà?"
"Vâng, nhưng em muốn tìm hiểu từ bây giờ."
Taehyung xoa cằm,nghiêm túc suy nghĩ đến câu hỏi của bạn nhỏ.
"Hiện tại thì em phù hợp làm Jeon Jungkook. Tương lai phù hợp làm Kim Jungkook."
"Em đang hỏi nghiêm túc mà..."
Jungkook má đỏ hây hây ngượng ngùng nâng quyển sách che mặt nhưng lại bị Taehyung đè ngược trở xuống.
"Thì anh nghiêm túc mà..."
"Nghiêm túc ạ?"
"Anh có thể đùa giỡn tất cả. Nhưng trong chuyện tình cảm đối với em, một câu cũng chưa từng đùa."
"Yah.. tao và Jimin còn sống." Yoongi mệt mỏi.
"Tao cũng còn sống."
Haneul muốn đá mấy đứa yêu nhau này ra ngoài bớt cho không khí trong lành.
Taehyung mặc kệ, còn chẳng thèm để lời nói của mấy đứa bạn mình vào tai, tiếp tục ôn ôn nhu nhu với Jeon nhỏ.
"Tuần này em có bài tập không?"
"Dạ Toán hình có mấy câu khó lắm."
"Vậy tối qua nhà anh rồi học nhóm, anh chỉ cho Jeon."
"Dạ vâng." Em nhỏ lễ phép gật đầu.
Từ lúc Taehyung nghiêm túc hơn trong việc học tập, kết quả cứ thể càng ngày càng tiến bộ. Anh luôn là người trực tiếp hướng dẫn Jungkook làm bài mà không bao giờ lớn tiếng dù Jungkook có hỏi nhiều như thế nào.
"Dạo này ít thấy mày vậy?"
Jimin hỏi thằng bạn chuyên Văn của mình.
"Tao đi ôn Văn..."
Taehyung ngửa người tựa vào ghế, nhìn sang Haneul...
"Cái gì cũng một vừa hai phải thôi nha, mày là học sinh thì không sao. Nhưng chị ấy là giáo viên đó. Không phải việc gì cũng được xã hội ngoài kia chấp nhận đâu."
Cả ba anh đều nhìn Haneul.
Taehyung là nghiêm túc nhắc nhở thôi chứ không có ý định xen vào những vấn đề của bạn mình. Ai cũng lớn rồi, tự có quyết định của riêng. Chỉ là bạn bè thì cần biết đâu là tốt đâu là chưa tốt để "lôi đầu" bạn mình lại.
"Ừm, tao biết mà."
Haneul lại quay sang hỏi Yoongi.
"Mày tìm được tài liệu kia chưa?"
"Rồi.. thầy Kim có đưa cho tao bộ đề ôn thi."
"Vậy là khi nãy thầy Kim gọi tụi mày lên văn phòng để nói về kỳ thi sắp tới sao?"
"Kỳ thi gì vậy ạ?" Jungkook ngơ ngác.
"Là kỳ thi OMC tổ chức hằng năm tại Mỹ."
"Mỹ? Khi nào?"
"Tháng sau.. Taehyung chưa n...nói..?"
Taehyung nãy giờ đá chân ra hiệu với Haneul nhưng anh không để ý. Nhận ra bản thân hình như đã nói hớ nên Haneul dừng lại...
"Jungkook anh..."
Jungkook thu lại tầm mắt, nhích người ra khỏi Taehyung.
"Không có gì, em mệt nên về lớp."
Nói xong Jungkook gấp lại quyển sách đang đọc dở, gật đầu lễ phép chào các anh rồi bước ra khỏi phòng, Taehyung lập tức gấp gáp chạy theo sau. Em bé của anh nổi giận rồi.
"Jungkook nghe anh nói."
"..."
"Không phải anh muốn giấu em đâu mà."
Dạo này Jungkook mệt mỏi lắm, chẳng còn sức lực mà làm nũng nữa đâu.
"Anh đi bao lâu?"
"Khoảng 3 tuần."
"Bây giờ em đang khó chịu. Taehyung cho em giận anh một chút rồi sẽ nói chuyện với anh sau được không ạ?"
Có ai