Có phải em đã khiến trái tim
Của người em yêu thương rất buồn
Cố tìm anh để nói cho anh lắng nghe lòng em...
Nhưng một khi nước mắt đã rơi
Theo niềm tin như đâng chẳng còn
Và em cố níu lấy phút giây bên anh lần cuối...
< Đừng buông tay anh - Hồ Quang Hiếu >
...
"Con nghe."
"Tae! Bệnh của ông con tái phát phải vào viện, ba mẹ về Daegu một chuyến. Đi gấp quá nên mẹ chưa kịp chuẩn bị thức ăn cho Tae, Tae chịu khó ăn ngoài hai ba hôm mẹ về nha. Không thì gọi em Jeon qua nấu cho con cũng được, em nấu giỏi hơn con..."
Giọng Taehyung ỉu xìu trả lời mẹ.
"Dạ vâng."
Giờ muốn em nấu cho ăn cũng có được đâu, giận nhau mất rồi.
"À em Jeon hình như gửi đồ gì cho con đó. Sáng nay có người giao đồ đến cho con mẹ thấy trên có tên em. Mẹ để trong phòng con đó."
"Đồ ạ?"
"..."
Taehyung nhìn thấy một hộp lớn trên giường ngủ trong phòng. Ngắt máy điện thoại, anh cẩn thận mở hộp xem bên trong.
Lại là thư tay, Jungkook thích viết thư tay cho anh quá nhỉ ...?!
"Em xin phép giận anh một chút chút thôi nhưng mà trong lòng cứ buồn quá cơ. Em biết giận anh như vậy là không ngoan nhưng mà nghĩ đến không được gặp anh ba tuần... không biết đâu, tại Taehyung cưng em quá làm gì hức!"
"Em xem thời tiết bên ấy rồi, không lạnh lắm nhưng không xem thường được nên em mua thêm cho anh vài cái áo sweater. Taehyung thỉnh thoảng hay bị say máy bay nên em mua sẵn thuốc cho anh luôn rồi."
"Còn có thuốc dạ dày, thuốc cảm, thuốc giảm đau... em có ghi lên sẵn cho Taehyung dễ tìm, anh nhất định không được để bản thân không khỏe đâu.
Qua bên ấy xa xa lắm, em không bên cạnh xoa xoa đầu cho anh được,..."
"Em có mua cả mấy vật dụng cá nhân, dao cạo râu loại xịn xịn luôn vì Taehyung của em hay bị xước da lắm."
"À còn có..."
"..."
Taehyung vừa đọc vừa nhìn sang mấy món đồ xếp ngay ngắn trong hộp. Miệng nói giận anh mà chuẩn bị hết tất cả mọi thứ dù còn gần 1 tháng nữa anh mới đi. . Jeon không ngoan là như này sao?
Jungkook trong mắt mọi người luôn giận dỗi Taehyung vô cớ, luôn để Taehyung dỗ dành, chưa từng quan tâm đến cảm xúc của anh.
Đâu ai thấy được một Jeon nhỏ tự tay đi mua từng món đồ chuẩn bị cho anh như thế. Việc này chỉ duy nhất có Taehyung biết thôi.
"Con nghe mẹ!"
"Mẹ quên mất, nhà anh họ con có tiệc, con mua quà sang biếu rồi nói với mấy bác ba mẹ có việc không có mặt được, Tae giúp ba mẹ nhá!"
"Dạ vâng..."
Xếp gọn lại mấy món yêu yêu mà bé con chuẩn bị cho mình, lại xoa xoa bụng bồn chồn sau khi nghe mẹ nói. Ăn tiệc nhà các bác là không trốn được nước uống có cồn rồi.
...
Đứa con không chỉ là "bản sao không cần công chứng" của bố mẹ về ngoại hình mà còn học tập và bắt chước bố mẹ rất nhiều thói quen, hành động trong cuộc sống hàng ngày. Bất cứ điều gì đứa trẻ đều có khả năng... làm tốt hơn ba mẹ chúng!
Ba mẹ chính là tấm gương đầu tiên mà đứa trẻ soi vào để dần hình thành những suy nghĩ, cảm xúc và thái độ sống của mình.
Jungkook vốn mang một trái tim ấm áp, một tâm hồn trong sáng vui tươi. Thế nhưng môi trường xung quanh vô tình khiến sự ấm áp của đứa trẻ ấy bị đóng băng từ lúc nào không biết.
Jungkook không cắt nghĩa được thứ gọi là tình cảm gia đình. Ý thức non nớt mơ hồ của đứa trẻ từng nghĩ rằng gia đình là "bỏ rơi" nhau.
Và rồi Jeon không biết cách thể hiện tình cảm của mình ra ngoài thế nào để người khác nói rằng em chỉ biết nhận mà không biết cho.
Jungkook nằm gục lên bàn học, nghĩ hoài về câu nói của Taehyung...
.
.
.
"Ừ... tôi sai! Tôi không muốn làm trẻ ngoan nữa. Tôi mệt rồi!"
"Phải! Lần này em sai rồi. Tôi không hề bênh ai khác ngoài em."
"Em muốn làm trẻ ngoan hay trẻ hư tôi không quan trọng."
"Trừ khi em thay thịt đổi da, thay họ đổi tên, ngày nào em còn là Jeon Jungkook thì ngày đó tôi còn thương em."
Brưm... brưm...
Chuông điện thoại vang lên kéo Jungkook về hiện tại, nhanh chóng nhặt điện thoại nằm chổng chơ trên giường, mẹ Kim gọi em...
"Dạ cô..."
"..."
.
.
.
.
CẠCH...
"Trễ rồi, con định đi đâu sao?"
"Con..."
Đã hơn 9 giờ tối, nhìn bộ dạng Jungkook, mẹ Jeon biết được con trai mình đang muốn ra ngoài.
"Ba mẹ của bạn con về quê rồi, tối nay con qua nhà cậu ấy."
Jungkook dừng lại nhưng rồi suy nghĩ gì đó mà nói thêm.
"Nha mẹ?"
Jeon đang xin phép...
Không phải thông báo với mẹ mà Jeon đang hỏi ý kiến của mẹ.
Mắt không dám nhìn thẳng vào mẹ vì vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, thói quen hai bàn chân mỗi khi căng thẳng lại giẫm giẫm lên nhau đáng yêu nhiều lắm. Người ngoài còn không cưỡng lại được sự đáng yêu của Jungkook thì mẹ Jeon sao có thể.
"Ừm, bạn sang đón con sao?"
"Ưm...dạ chắc là con tự đón xe đi."
"Là người bạn trong bức ảnh trên bàn học của Jeon nhỉ?"
"Con..."
Jungkook ngập ngừng...
"Mẹ chỉ muốn biết thêm về bạn