Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi,
Cứ ngây thơ hiền như ánh trăng
Chỉ là do ánh mắt một người,
Đã làm anh ngây ngô cả đêm.
Và anh vẫn muốn được ôm lấy em
Để mãi mãi chở che suốt đời.
Có thể nào tình sẽ không bao giờ đổi thay.
< Bay giữa ngân hà - Nguyễn Văn Chung >
...
"Tôi sẽ giảm bớt uống rượu bên ngoài một chút, nếu bà không thoải mái, tôi sẽ dọn qua phòng kho."
Nhà Jungkook vốn dĩ có ba phòng ngủ. Ba mẹ Jeon ở một phòng, Jungkook ở một phòng, phòng còn lại trở thành phòng chứa đồ. Gọi là phòng kho nhưng chỉ cần dọn dẹp qua là có thể ở được vì vốn dĩ trước đây nó được xây cho em Jungkook nhưng rồi ba mẹ Jeon chỉ có mình Jungkook là bé con.
"Ừm vậy tôi sẽ dọn dẹp lại căn phòng ấy cho ông."
Mẹ Jeon cũng đồng ý với ba Jeon. Nhìn con trai như vậy, ba mẹ làm sao nỡ.
"Bà làm việc mệt rồi, gọi ai đó đến dọn dẹp là được."
Có những quan tâm không hiện lên trong lời nói trực tiếp mà chỉ được giấu thầm trên câu chữ mà thôi.
"À... Hôm trước, cơm bà nấu... Ngon lắm!"
Mẹ Jeon nhìn chồng mình, người đàn ông khi xưa đã hết lòng yêu thương bà. Ba Jeon thời trẻ phong lưu, đầy nam tính. Cái tính trăng hoa của ba đã có từ trước nhưng vì năm đó yêu mẹ Jeon nên ba bỏ qua những cuộc vui bên ngoài mà về xin cha hỏi mẹ rồi sang hỏi cưới mẹ Jungkook.
Đến khi có con trai đầu lòng, cả hai đều muốn đem đến cho con cuộc sống sung túc nhất, rồi mặc vợ đi làm, mặc chồng bận việc, cả hai cứ thế không biết từ khi nào dần cách xa.
Thật ra mẹ Jeon thương ba Jeon nhiều lắm chứ. Phụ nữ mà... ai cũng nặng tình. Gọi một tiếng chồng ơi là cả đời thương nhớ.
Cứ nhìn Jungkook mà xem, kết tinh tình yêu của ba Jeon và mẹ Jeon. Em xinh thế kia cơ mà, hưởng hết nhan sắc của mẹ của ba, lại được trời phú ngoan ngoãn lễ phép, vậy mà ba mẹ nỡ làm tổn thương bé con.
Ba mẹ biết mình có lỗi chứ, nhưng áp lực bên ngoài cứ đổ dồn lên đôi vai của người làm cha làm mẹ. Ban đầu chỉ muốn đem lại cuộc sống thật đầy đủ cho con trai nhưng rồi cứ cuốn vào công việc lúc nào cũng không hay.
Ở tuổi của ba mẹ, khó tìm người tâm sự, khó tìm bạn bè hơn nhiều. Nhiều lúc muốn buông bỏ tất cả nhưng không thể được. Còn con, còn nhà, còn gia đình nhỏ, đâu phải cứ muốn bỏ là bỏ được đâu.
Nhưng mà khó lắm, khó có thể cân bằng được hết giữa thời gian kiếm tiền và thời gian yêu thương quan tâm một đứa trẻ. Jungkook trước nay chưa từng thua thiệt bạn bè ở việc gì. Quần áo, sách vở, tất cả đồ của Jungkook đều là loại tốt nhất.
Đối với những đứa trẻ đồng trang lứa, Jungkook có "tài khoản" riêng khá thoải mái, chẳng lúc nào thiếu, cứ muốn là có tiêu.
Cũng chẳng trách được, vì bé Jeon của ba mẹ lại sống thiên về tình cảm nhiều hơn.
Cũng may hôm nay em nói ra lòng mình cho ba mẹ hiểu. Chứ nếu mà như trước, im lặng cũng chẳng hay mà cãi vã thì càng lớn chuyện.
Thật may vì Jungkook đã nói và thật may vì ba mẹ Jeon đã lắng nghe.
...
Giờ ra chơi sáng nay, Yoongi mang theo hai hộp bento đầy ụ đặt lên bàn, chỗ mà anh và Jimin vẫn hay ngồi.
Lớp trưởng Park vốn đã biết phần cơm ấy dành cho ai, nhưng cái tính đanh đá vẫn không chịu xuống giọng trước.
"Chẳng giận nữa hả?"
Yoongi chẳng để ý, tay thoăn thoắt mở hai hộp thức ăn ra khỏi túi.
"Ủa giận mày đâu có nghĩa là không lo cho mày. Giận nhưng vẫn thương mà."
Yoongi thẳng thắn. Nói câu nào là vào trọng tâm câu đó.
"Từ giờ tao nấu cho mày ăn. Ăn xong mới được về. Còn nếu ăn ở nhà, phải gọi điện thoại video cho tao, không là tao qua nhà mày đút mày ăn luôn đó."
"Đút cái gì?" Jimin liếm môi thành công trì trệ hành động của Yoongi hiện tại.
"Mày chăm tao như ba tao vậy."
"Vậy gọi tao daddy xem?" Yoongi nhếch môi.
BỤP...
Taehyung ném thẳng quyển sách vào giữa Yoongi và Jimin, đồng thời lên tiếng nhắc nhở:
"Jeon nhà tao chưa đủ tuổi."
Cái mặt ngây thơ non nớt, mắt chớp chớp long lanh của Jungkook đột nhiên khiến Jimin và Yoongi cảm thấy bản thân vừa đầu độc trẻ nhỏ. Thở dài rồi phẩy phẩy tay coi như xin lỗi gia đình có trẻ nhỏ của bạn học Kim.
Tin tức đối với học sinh còn gây chấn động hơn cả chính là vào một ngày đẹp trời, chuông vào học vang lên, học sinh ngồi ngay ngắn, tập vở thì lười lấy ra, cô giáo nghiêm trang bước vào lớp.
"Các em lấy giấy ra làm kiểm tra một tiết..."
TẠCH...
RẦM !
Jimin làm gãy ngòi viết, Yoongi làm rơi trái quýt trên tay, Taehyung giật bắn người ngồi dậy như gặp ác mộng...
"Mày học bài chưa?"
Jimin quay xuống hỏi Taehyung...
"Mày nghĩ gì vậy, cả tuần nay tập trung môn thi OMC muốn đứt dây thần kinh luôn chỗ đâu mà nhét mấy môn khác."
"Yoongi?"
"Chúng ta chung đội tuyển đó bạn."
Taehyung đập tay lên trán thở dài.
"Người yêu thì chuyên Lý top 1, giờ kiểm tra Lý đem về quả trứng tròn xoe chắc bị bé Jeon cắt quyền làm ba Kim của Bam luôn quá..."
Taehyung mới nghĩ thôi đã muốn bật khóc oa oa luôn rồi.
Trong nhóm 4 anh cuối lớp, Haekyung là người bình thản nhất. Phải rồi, là kiểm tra Vật lý kia mà. Bạn học Jo thảnh thơi vắt chéo chân, hai tay gõ lên mặt bàn, mày rậm nhướn lên.
"Tôi cân cho!"
"Điều kiện?" Taehyung đàm phán.
"Kiểm tra Toán, Hóa cân lại hộ một cái."
Haekyung cũng có muốn đâu...
"Thỏa thuận thành công."
Mây tầng nào thì gặp gió tầng ấy, nhóm các anh từ ngày bắt đầu ôn tập chung thì trở nên thân thiết hơn. Bên cạnh học ở trường, các anh còn chăm đi làm bài cùng nhau để rèn kĩ năng làm việc nhóm.
Jungkook đương nhiên được Taehyung đặt cách cho vị trí ngồi ngay trong lòng lúc cả nhóm làm bài.
Bạn nhỏ Jeon vốn hiểu nhanh, tiếp thu bài tốt nên trong lúc các anh làm bài cũng học thêm được những công thức nâng cao.
Không những vậy, suốt thời gian Taehyung dùi đầu ôn thi chuẩn bị cho OMC, Jungkook bên cạnh sẵn sàng cho anh làm nũng bất cứ lúc nào. Jungkook cũng luôn ngồi cùng Taehyung, thấy anh tập trung quá