Taehyung gọi Jungkook đã phải hơn mấy mươi cuộc, bản thân cũng đã đứng đợi hơn hai giờ đồng hồ. Cảm giác bất lực khi không thể làm gì khác chỉ biết đứng chờ đợi trong đêm vô vọng.
Gọi điện cho Jungkook, em không bắt máy. Nhắn tin cho em, em không xem cũng không trả lời.
Taehyung muốn đến nhấn chuông cửa, muốn gặp em, muốn dỗ dành thỏ nhỏ của mình. Taehyung sợ em tủi thân, sợ em lại khóc... và sợ nhất là em tổn thương.
Tuy nhiên, anh lo lắng chẳng may người mở cửa không phải Jungkook mà là ba mẹ em. Không thể nói là bạn đến tìm em ấy vào 11 giờ đêm thế này.
Hơn nữa Taehyung cũng đã gặp ba mẹ Jeon vào lần đưa em đến bệnh viện lúc trước. Chuyện hôm ấy cũng không tốt đẹp gì lắm để nhắc lại..,
Đẩy xe đến trước cửa nhà, Taehyung chỉ muốn xem Jeon nhỏ đã ngủ chưa. Đèn phòng vẫn còn sáng, có phải Jeon của anh lại đang ôm gối khóc một mình hay không? Lại lấy điện thoại gọi cho Jungkook nhưng đáp lại cũng chỉ có hồi chuông và giọng nói tổng đài nhạt nhẽo.
Cơ thể rõ ràng đang trong tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng nhưng cả đêm hôm ấy Taehyung lần nữa thức trắng đêm. Taehyung yêu thương Jungkook không ít chút nào nhưng việc này cũng vượt khỏi sức chịu đựng của anh rồi.
...
Trời vừa hừng sáng là Taehyung chạy ngay sang cổng nhà em. Lần nữa gọi điện liên tục nhưng vẫn không nghe tiếng em trả lời.
.
.
.
.
"Jeon nghe đây ạ..."
Mệt mỏi thêm lo lắng khiến Taehyung dường như phát điên khi nghe được tiếng em.
"XUỐNG NHÀ NGAY NẾU KHÔNG MUỐN ANH ĐẬP NÁT CỬA NHÀ EM !"
"..."
Jungkook đang trong tình trạng mơ màng nhìn anh với mi mắt nặng trĩu. Em nhỏ còn chưa tỉnh rượu đâu, hôm qua uống với ba đến hơn 2 giờ sáng, bụng lại rỗng do bữa tối không kịp ăn.
Thể trạng vốn không khỏe, uống nhiều như vậy Jeon nhỏ cũng hành hạ dạ dày mình quá rồi.
Taehyung trước giờ cũng chưa thấy qua dáng vẻ còn say ngủ này của người yêu mình. Jungkook ôm thỏ bông cooky màu hồng đứng tựa vào cửa sắt, một bên vai áo trễ xuống lộ cả xương quai xanh.
Yết hầu khẽ động, Taehyung cũng không biết mình vừa liếm môi. Tay muốn đưa lên chỉnh lại tóc em vừa ngủ dậy còn hơi rối, và cũng muốn kéo luôn cái áo kia xuống...
"Anh tìm em có việc gì?"
Taehyung nhăn mày khi nghe mùi rượu thoang thoảng tỏa ra khi Jungkook nói chuyện. Trước giờ Jungkook của anh không hư thế này.
"Anh với em là quan hệ có việc mới được tìm nhau hả?"
Môi xinh bĩu ra đáp thay lời nói. Ai mới là người đang giận hả? Gương mặt phụng phịu chẳng thèm nhìn anh.
"Anh gọi sao không bắt máy? Tin nhắn không đọc cũng không trả lời. Không muốn nói chuyện với anh thì ít nhất cũng trả lời tin nhắn của anh chứ? Em không ngoan như vậy là vì giận anh sao?"
"Không có phải mà..."
Jungkook thuộc dạng tức giận cỡ nào chỉ cần nói ngọt em sẽ nghe lời, còn mắng Jungkook là em chống nạnh cãi tới luôn đó.
Trong một giây tiếp theo, Taehyung quên mất điều này.
"Vậy thì sao? Có biết anh lo cho em đến như nào không?"
"Xỉn quắc cần câu làm sao mà biết được."
Jungkook trừng mắt hung dữ nhìn anh nhưng chỉ thấy trước mặt là thỏ con xù lông. Taehyung véo gò má ý muốn trừng phạt cái miệng nhỏ xinh xinh đang cãi lời anh.
"Hôm nay giận anh còn biết đi uống rượu nữa."
"Aw.. đau em, ai cho anh véo má người ta..."
Không những không buông tay, Taehyung còn tăng lên thành hai tay bẹo hai bên má Jungkook.
"Đừng nói em đi với Haru hay Minhyuk, anh gọi cho cả hai rồi. Nói đi, em đi uống rượu với ai? Với thằng nào?"
"Thằng này nè !"
Xong rồi, chuyến này Taehyung xong thiệt rồi. Jungkook uống rượu với thằng nào cũng được chứ thằng này thì Taehyung không dám xử.
Quên mất ba mẹ Jungkook vẫn chưa đi làm. Taehyung tưởng như trong một khoảnh khắc, linh hồn của mình vừa bay khỏi xác vì sợ hãi ập đến.
Không phải gió mùa đông nhưng sống lưng anh Kim lạnh quá. Mắt đảo liên tục không dám nhìn thẳng, môi mấp máy không nói nên lời....
"Dạ... co..con chào chú!"
Sợ héo cả đời trai nhưng vẫn phải lễ phép với ba của em bé.
Jungkook lè lưỡi ra trêu anh, chuyến này không thèm cứu anh luôn.
"Hôm qua Jungkook uống rượu với chú thì có sao sao con?"
Con mới có sao nè chú ơi. Taehyung gào thét trong lòng, nếu được anh cũng muốn khóc quá.
"Dạ không. Vì con gọi Jungkook không được nên lo lắng em ấy gặp chuyện gì thôi ạ."
"Ừm. Vậy mà chú tưởng mấy đứa yêu nhau đang giận nhau chứ."
"Dạ?"
"Ba đi làm đây, mẹ có nấu canh giải rượu cho con trong bếp, nhớ ăn hết cho mẹ vui."
"Còn cậu."
"Dạ???"
Taehyung đang nhạy cảm lắm, nghe ba người yêu gọi thôi mà quả tim muốn rớt ra ngoài.
"Vào nhà đi."
Ba Jeon nói một câu rồi ra xe đi làm. Không để ý có đứa trẻ run sợ đến mức không nhấc nổi bàn chân.
"ANH !"
Taehyung hoàn hồn nghe tiếng thỏ hét.
"Ơi..."
"Em lạnh."
Giờ mới để ý, Jungkook chỉ mặc mỗi áo thun cộc tay và quần đùi ngắn ngủn. Trời đang độ tháng 10, Jeon nhỏ của anh mặc như này có chút mát mẻ quá.
Thấy anh vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, Jungkook cáu lên quay lưng đi luôn vào nhà. Giận lại anh cho biết.
"Ơ..ơ Kookie bé ơi..."
Taehyung lẽo đẽo sát sau lưng Jungkook theo em vào nhà. Lồng ngực vẫn còn phập phồng vì lo lắng. Anh muốn ôm Jeon nhỏ nhưng sợ em bé la. Đột nhiên cảm thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương.
Xác định Taehyung đã vào đến phòng khách. Jungkook hờ hững hất mặt chỉ tay lên ghế sô pha.
"Anh ngồi đây đi."
"Còn em đi đâu?"
"Em vào phòng."
Taehyung vừa ngồi xuống nghe Jungkook nói xong lại bật đứng dậy mếu máo.
"Anh cũng muốn vào phòng với Jeon nữa, ba em cho phép rồi mà."
"Ba cho anh vào nhà nhưng em không cho anh vào phòng. Anh ngồi đó chơi một mình đi."
Jungkook vừa xoay đi đã bị cơ thể to lớn của người yêu bao trọn lấy, anh còn lưu manh phà hơi ấm nóng vào vành tai nhạy cảm của Jeon.
"Em bảo em lạnh mà, cho anh vào phòng đi, anh làm không công, ôm em sưởi ấm cả ngày cũng được."
Anh làm vậy là chết con tim của em nhỏ rồi.
"Ai thèm anh ôm chứ...hứm!"
"Không thèm anh ôm vậy anh thơm thơm môi xinh được không?"
Vành tai em nhỏ đỏ ửng luôn rồi.
"Anh buông ra đi, em mới không thèm."
Có ngốc mới nghe lời em mà buông ra.
"Được rồi, được rồi. Em không thèm, là anh thèm. Là anh muốn ôm, muốn hôn em thật nhiều thật nhiều được chưa...?"
"Chưa được."
Taehyung càng siết chặt eo nhỏ, cằm cũng đặt lên bả vai cựa quậy, lại tham lam rút vào hõm cổ chiếm lấy mùi hương ngọt ngào.
"Vậy anh phải làm gì mới được Jeon cho vào phòng đây?"
"Hôm qua có người mắng oan em!"
Em nhỏ bắt đầu kể tội.
"Anh xin lỗi."
"Hôm qua em không được ăn tối."
"Anh xin lỗi."
"Hôm qua em về nhà một mình."
"Anh xin lỗi."
Mỗi lần xin lỗi là mỗi lần Taehyung hôn lên vai em nuông chiều.
"Sáng nay còn có người hét vào tai em..." Jeon ấm ức.
"Là vì tối qua anh gọi em không được nên rất lo cho em."
"Vậy là lỗi của em sao?"
"Không, là do anh, anh xin lỗi."
Nụ hôn dần di chuyển hết đặt ở gáy lại đến vị trí cổ. Cả người Jungkook chỗ nào cũng thơm, chỗ nào cũng khiến Taehyung muốn nghiện...
"Anh đã chờ em rất lâu..."
Jungkook quay lại nhìn anh, trong lòng lại xót xa nhìn vào vết thâm dưới mắt.
"Tối qua anh lại không ngủ được sao?"
Em nhỏ mủi lòng rồi, dù giận nhưng vẫn lo cho anh. Taehyung chớp lấy cơ hội lập tức giữ chặt eo, bàn tay bắt lấy cằm nhỏ nâng lên.
"Lo em đau lòng nên anh không yên giấc được."
Lời anh ấm áp quá tan chảy cả tim em rồi.
Cứ thế khoảng cách của cả hai mỗi lúc một gần. Jungkook không cự tuyệt người con trai này được. Gấu bông đáng thương bị rơi xuống đất, Jeon đưa hai tay vòng lấy cổ anh mà quên mất rằng...
"Jeon có đau đầu khô..không.. con...n?"
Cả hai quên mất.
Mẹ Jeon còn đang ở nhà.
"À... ừm... mẹ có làm phiền hai đứa không?"
Mẹ Jeon mới chỉ tìm hiểu thông tin về việc của con trai mình dạo gần đây thôi nên có những chuyện mẹ chưa thích nghi kịp lối sống thoáng của bọn trẻ.
Jungkook chun mũi khẽ gật đầu hai cái, cả người ôm chặt Taehyung vì phản ứng bất động của cơ thể chứ không phải bé con cố tình.
Trong khi đó, mặt anh lớn đang trắng bệch vì tuột huyết áp. Lấy hết sức lực cuối cùng nói khẽ vào tai em.
"Jeon thả tay một chút, anh chào mẹ một tiếng. Mới lần đầu gặp nhau, anh không muốn để lại ấn tượng xấu với mẹ em."
Jungkook giật mình nhận ra bản thân hiện tại đang bám chặt Taehyung ngay trước mặt mẹ. Rụt lại móng vuốt, Jungkook ngượng ngùng lùi về sau.
"Con chào cô."
"Ừm, chào con."
Không khí khó xử giữa mẹ Jungkook, Jungkook và cả người yêu Jungkook. Jeon nhìn anh rồi lại nhìn sang mẹ. Bộ cả hai tính im lặng đến chiều luôn hay sao.
"Mẹ không đi làm ạ?"
"À.. ừm.. giờ mẹ đi. Hai đứa ở nhà chơi, có trái cây trong tủ lạnh, Jeon mời bạn ăn nha con."
"Dạ vâng."
"Dạ cô đi cẩn thận." Taehyung lần nữa cúi đầu chào mẹ.
"Ừm, cảm ơn con!"
Mẹ Jeon dù chấp nhận chuyện yêu đương của Jungkook nhưng vẫn chưa quen lắm với việc con trai dẫn bạn về nhà. Mẹ cần thêm thời gian để tìm hiểu và thích nghi.
Nghĩ rồi lại cười. Mẹ Jeon nhận ra đây là lần đầu Jungkook dẫn ai đó về nhà, và gương mặt phụng phịu giận dỗi của con khi nãy cũng lâu rồi mẹ mới lại được nhìn thấy.
Còn về đứa trẻ kia, dù cả cơ thể run bần bật lên nhưng vẫn cúi đầu chào lễ phép. Thông thường khi bất ngờ, người ta sẽ phản ứng đẩy mạnh đối phương nhưng đứa trẻ ấy lại nhẹ nhàng để Jungkook của mẹ buông tay trước. Ánh mắt của khi nhìn Jungkook cũng hết thảy yêu thương.
Bản tính của người mẹ luôn quan tâm từng chi tiết nhỏ nhặt như thế. Trước mắt, mẹ hài lòng với chàng bạn này của con trai. Tuy nhiên như đã nói, mẹ cần thêm thời gian để thoải mái hơn với chuyện này.
Trước khi ra khỏi cửa, mẹ còn quay lại dặn dò hai đứa con trai của mình.
"Mẹ biết tuổi trẻ tụi con có lối sống khá thoải mái, mẹ cũng không ý kiến về việc này. Tuy nhiên..."
"..."
"Hai đứa làm gì thì nhớ đóng cửa, mẹ giật mình hai lần rồi."
"..."
Cả hai bị mẹ trêu mà đồng thời đỏ mặt, nhưng Jungkook lại thấy buồn cười hơn khi lần đầu chiêm ngưỡng phản ứng của người yêu. Có chút đáng yêu nhưng lại thương anh quá!
Đợi mẹ đi khỏi, em nhỏ kiễng chân hôn chụt vào má để anh lấy lại bản lĩnh đàn ông.
"Đừng lo, giờ thì không còn ai dọa anh nữa đâu...hì"
Taehyung giương mắt cún con nhìn người yêu đòi em dỗ dành. Xong hôm nay chắc anh phải ghé qua khoa tim mạch của bệnh viện một chuyến. Con tim đáng thương ấy chắc phải thòng xuống tận dạ dày luôn rồi.
...
Trong phòng riêng của Jungkook, em nhỏ ngồi trên giường cao còn anh người yêu thì nửa nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, hai tay to lớn bao trọn tay em.
Taehyung dịu giọng muốn năn nỉ bé ngoan.
"Nói cho anh nghe suy nghĩ của em đi..."
Jungkook để yên cho anh nắm tay là bé con đã