Không giống lần giận nhau trước đây, Taehyung chỉ kéo Jungkook lên sân thượng hôn hôn em trừng phạt. Hôm nay, anh nghiêm khắc hơn hẳn.
Taehyung không cho Jeon vào phòng. Ngươi lớn bảo em ngồi ngoài này tự kiểm điểm.
Jungkook ngồi một mình ngoài phòng khách cùng đống bánh kẹo anh mới mua cho. Anh nói phải ăn mới có sức suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân.
Nhưng mà bây giờ, bụng em Jeon đầy rồi, còn tim thì trống lắm. Muốn ôm ôm anh mà...
Jungkook chống hai tay vào ghế, mắt nhìn xuống hai chân giẫm giẫm vào nhau dưới sàn mặt buồn hiu. Mẹ Kim trong bếp nhìn thấy bộ dạng tủi thân của em nhỏ mà vừa thương vừa buồn cười.
Tay mang theo đĩa dâu đỏ mọng, mẹ Kim ngồi xuống cạnh em Jeon. Mẹ con nhà Taehyung có sở thích vỗ béo ai kia.
"Jungkook nè..."
"Dạ ơi."
"Cô nói chuyện với Jungkook chút nhé!"
Tim nhỏ lo lắng không thôi. Sợ rằng mẹ Kim không thương em nữa.
"Cô xin lỗi vì chuyện sắp nói ra có lẽ sẽ khiến con buồn. Dù cô có thương Jungkook nhiều như nào thì Taehyung mới chính là ruột gan của cô. Nếu giả sử phải chọn cô đương nhiên đứng về phía con trai của mình."
Jungkook ngước mắt nhìn mẹ ngoan như thỏ nhỏ. Mẹ dừng lại xoa đầu bé con.
"Dù cô chú rất thương Taehyung nhưng trong tim thằng bé luôn tồn tại một lỗ trống mà hiện tại chỉ có con mới khỏa lấp được. Đó là sự khác biệt giữa tình yêu và tình thân."
"Cô không biết người khác thế nào, nhưng đối với Taehyung nhà cô, tình thân chỉ là điều kiện cần, còn tình yêu mới là điều kiện đủ. Taehyung sẽ không thật sự hạnh phúc nếu thiếu mất một trong hai."
"..."
"Cô biết Jungkook có nhiều chuyện còn chưa thể nói ra. Ai cũng thế, cũng có những bí mật không muốn người khác biết. Tuy nhiên, con phải mở cửa thì người khác mới dám bước vào. Còn nếu không, những người cố gắng bẻ khóa trái tim con thì luôn mang danh người xấu thôi."
"Con xin lỗi cô!"
"Người Jungkook cần xin lỗi không phải cô đâu."
Jungkook nhìn mẹ rồi lại quay nhìn về hướng phòng của người ta. Cái người em thương mà không cho em vào ôm người ta ý.
"Jungkook muốn cô giúp chút không?"
Em nhỏ chớp chớp mắt tròn rồi gật đầu tán thành cái rụp. Nhanh nhanh mẹ ơi, con muốn ôm con trai mẹ quá chừng rồi.
...
Taehyung mở cửa cho mẹ xong đứng đơ mất mấy giây khi nhìn hành động của mẹ. Mẹ đi thẳng đến tủ quần áo, kéo ra vali loại lớn của con trai rồi không ngần ngại mà đem hết quần áo quăng vào.
"Mẹ !"
Taehyung hết đơ rồi.
"Mẹ làm gì vậy?"
"Không thấy sao? Mẹ dọn đồ con."
"Nhưng sao dọn đồ con?"
"Đuổi !"
"Mẹ mẹ mẹ! Được rồi, con cho Jungkook vào phòng mà."
Giậm chân nhíu mày, Taehyung mang dáng vẻ bằng lòng nhưng không bằng mặt ra chỗ yêu thương nhỏ của mình.
Từ phía sau, thật muốn thật nhanh bước đến bao trọn em ôm vào lòng. Nhưng cũng thật muốn đánh mông em vài cái vì cứ hay khiến anh đau lòng.
Miệng nhỏ miệng xinh câu nào cũng nói yêu anh, nhưng thi thoảng lại đẩy anh ra xa. Lòng Taehyung vẫn còn quặn lắm. Biết bao giờ Jungkook mới hiểu được tình cảm anh dành cho em chẳng còn là loại vu vơ thoáng qua nữa rồi.
Taehyung chống hông nói như ra lệnh.
"Muốn tự đi hay anh bế."
Bàn tay co thành nắm tròn ủm chỉ chừa lại hai ngón trỏ cong lên gõ gõ vào nhau.
"Dạ em tự đi..."
Biết anh đang giận nên nhỏ xíu đâu dám đòi hỏi anh thương anh bế, dù rất muốn ôm anh. Jungkook vừa định nhấc người đã bị anh bế gọn, chân dài thẳng bước về phòng.
"Em muốn tự đi thì anh sẽ bế. Vì anh đang giận nên không muốn nghe theo em."
"Ơ..."
Jungkook có hơi giật mình nhưng rất nhanh đang phối hợp ôm cổ và siết chân vào hông anh cho vững. Khóe môi treo lên đường cong xinh đẹp. Trước khi khuất khỏi tầm nhìn, Jeon nhỏ tinh nghịch bật ngón cái cười xinh với mẹ, miệng thì thầm không phát ra âm thanh.
"Con cảm ơn...mẹ!"
...
Jungkook ngồi như cục bột tròn ủm ở góc giường. Em nhỏ giương mắt cún con nhìn anh đầy hối lỗi. Môi mím mím muốn khóc nhìn anh ngồi chơi game phía kia. Anh hết thương người ta rồi.
"Anh ơi..."
"..."
"Anh anh ơi..."
Taehyung không lên tiếng nhưng quay lại nhìn em nghiêng đầu chờ em nói tiếp.
"Anh ơi đừng chơi game nữa... chơi với em đi mà!"
"Game không làm anh đau lòng."
"Em cũng đâ...đâu..."
Lời nói dừng lại khi thấy Taehyung nhìn mình chằm chằm.
"Dạ vâng... vậy anh chơi game tiếp đi ạ."
Taehyung liếc yêu rồi quay ghế lại. Thật ra anh đang làm việc chứ chẳng phải chơi game. Người ta còn phải kiếm tiền mua bánh nuôi em nhỏ của mình.
.
.
.
.
"Anh ơi..."
Lại gọi anh rồi.
"Em khát nước."
Taehyung không nhìn, mắt chỉ tập trung vào chấm đỏ trên màn hình điện thoại canh shipper đang giao trà sữa gần đến rồi.
"Khát nước là gọi anh sao?"
"Dạ!"
"Sao em không đi lấy?"
"Em có người yêu mà."
"..."
Jungkook nói đâu có sai, Taehyung nhướng mày rồi nhấc người xuống nhà một công đôi việc.
Trà sữa cũng vừa hay giao tới, Taehyung ghé qua bếp lấy thêm chai nước lọc không lạnh cho Jeon. Em nhỏ hay viêm họng anh luôn nhớ. Việc ăn uống của Jungkook, Taehyung nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trở lên phòng thì thấy cửa đóng rồi. Cả hai tay đều bận nên anh đành dùng chân đá đá tạo âm thanh.
Biết là anh gọi, Jungkook chạy ra nhưng chưa có ý định mở cửa.
Cốc cốc cốc.
Ai gọi đó?
Nếu là hổ
Cho xem nanh
Nếu là Tae
Hôn một cái!
Jungkook vừa nói vừa nghiêng người ló đúng đầu nhỏ ra nhìn anh cười xinh một cái.
Vì nghiêng người nên cổ áo hơi xệ xuống làm lộ cả vùng da trắng nõn, giọng nói nũng anh ngọt hơn kẹo đường. Jungkook không biết được rằng bộ dạng của mình đang đáng yêu đến mức nào.
Taehyung muốn ôm...
Thấy anh không phải ứng, Jeon thu lại nụ cười. Kéo nhẹ cửa mở ra rồi đứng hẳn sang một bên. Hai chân mang vớ bông trắng giẫm giẫm lên nhau, hai tay đan vào nhau