Chíp cha chíp chiu...
Đàn gà con ngoài vườn lon ton theo gà mẹ đón ngày mới đến.
Trời trong xanh, không khí trong lành. Cơn gió xuân dịu nhẹ vờn trên chiếc lá, cánh hoa. Những tia nắng đầu tiên ánh màu vàng nhạt ấm áp xuyên qua khung cửa sổ vào gian phòng nhỏ.
Taehyung dựa vào chút ánh sáng nhẹ dịu sớm mai ấy, tham lam nhìn ngắm gương mặt của người đang nằm gọn trong lòng mình.
Hành động thật khẽ tránh đánh thức yêu thương nhỏ xíu. Anh hơi nhích người quay sang vì muốn ngắm trọn gương mặt say giấc của người anh thương.
Taehyung thích như thế. Thích mỗi ngày thức dậy sẽ nhìn thấy Jungkook đầu tiên. Thích ngắm em nhỏ vẫn còn say trong giấc mộng. Thích hôn lên mi mắt vẫn còn nhắm nghiền để ngủ nướng thêm vài giây.
Ngón tay thon dài di chuyển trên sóng mũi cao thẳng tắp, Taehyung lưu luyến dừng lại nơi cánh môi tựa cánh hoa đào đỏ mềm của bạn nhỏ họ Jeon.
Jungkook cảm giác nhồn nhột, lưỡi hồng khẽ đưa ra liếm nhẹ vào vị trí bị ai kia chạm vào. Mi mắt khẽ động nhưng vẫn chưa chịu tỉnh.
Cúi đầu mút lấy cánh môi mềm mại, người yêu của Taehyung đáng yêu quá mức rồi.
"Ưm...."
"Bé ngoan dậy nào..."
Taehyung vỗ nhẹ vào đôi gò má, tay còn lại dù đã tê rần nhưng vẫn để yên cho em nhỏ nằm lên.
Jungkook sẽ chẳng nhớ gì em đã nói khi say. Nhưng như vậy thì có làm sao? Bởi lẽ đã có một Kim Taehyung thay em ghi nhớ hết lời em nói rồi.
Jungkook từ từ mở mắt tiếp nhận ánh sáng đầu tiên của ngày mới, bàn tay dụi dụi để cản bớt nắng, giọng nói ngái ngủ trách người kia.
"Anh lại lợi dụng em ngủ mà hôn em..."
"Em cũng thích hôn mà"
Jungkook mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mặt, gương mặt đẹp trai đến mức mỗi đêm Jungkook đều nhớ thương.
Em yêu đôi mắt tam bạch sâu hút của Taehyung ấy. Yêu mũi cao hay chạm vào chóp mũi em đầy cưng chiều. Yêu cả khuôn miệng hình trái tim mỗi khi anh cười vui vẻ. Jungkook là yêu... yêu Kim Taehyung thật thật nhiều.
"Jeon còn định nghịch mặt anh đến khi nào đây?"
Jungkook thoáng giật mình rụt tay nhưng Taehyung còn nhanh hơn bắt được bàn tay của em mà hôn lấy. Anh chỉ trêu ghẹo chứ đâu có ý trách em nhỏ câu nào.
"Ngoan, nói anh nghe em có đau đầu không?"
Đầu nhỏ lắc lắc rồi vùi mặt vào lòng anh hưởng thụ hơi ấm thân quen. Thật ra điều Jungkook đang để tâm không phải là cơn đau đầu dư âm sau cơn say khướt đêm qua.
Vì sao cơ thể em chẳng có bất kì dấu vết nào của một đêm thân mật? Cả eo nhỏ và lưng Jungkook cũng chẳng hề hấn gì? Dù ngủ cùng nhau nhiều lần nhưng Taehyung chưa bao giờ đi quá giới hạn. Kể cả đêm qua Jungkook không có khả năng phản kháng thì anh cũng chẳng làm gì ngoài những nụ hôn sâu.
"Anh không muốn nhiều hơn thế này sao?"
Taehyung im lặng không nói, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán ai kia. Anh hiểu ý người yêu anh đang muốn nói đến là gì.
"Anh muốn đợi đến lúc em sẵn sàng, bây giờ vẫn còn sớm."
"Em lâu lớn quá, em sợ người yêu em đợi lâu..."
"Bên em một đời, có gì phải vội. Mà dù anh có vội, anh cũng chẳng lợi dụng lúc người yêu anh say mà vô sỉ làm loạn cơ thể em..."
Nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh đào nhỏ nhắn. Không làm loạn cơ thể nhưng còn môi xinh thì Taehyung vẫn tham lam được giày vò.
Cả hai bám nhau suốt hơn nửa giờ đồng hồ, Taehyung mới để em nhỏ rời giường chuẩn bị hành lý chuẩn bị trở lại Seoul đón Tết cùng ba mẹ.
Jungkook giúp anh cạo râu, Taehyung giúp bé gội đầu và sấy tóc. Cứ chỗ nào trong nhà có Jungkook thì ngay sau lưng sẽ có bóng dáng của Taehyung.
Em nhỏ ngồi ngoan trước gương trong phòng để anh hong khô mái tóc. Cảm giác ngón tay anh vuốt ve từng sợi tóc mềm khiến Jungkook dễ chịu quá chừng. Hai tay chống xuống ghế ngồi, chân ngắn đung đưa nhịp nhàng hưởng thụ sự ôn nhu của Kim Taehyung
Tóc khô cả rồi, Taehyung dùng lược chải thật ngay vào nếp. Nãy giờ anh không nói gì là vì đau lòng không nỡ rời xa em người yêu.
Taehyung nâng em nhỏ đặt trên đùi mình ôm chặt. Anh rút sâu vào hõm cổ, tham lam hít lấy hương thơm anh đào còn vương trên tóc mềm.
"Jeon..."
"Dạ."
"Jeon ơi!"
"Dạ ơi."
"Jeon..."
"Em đây mà."
Jungkook tự hỏi đáng yêu có bị lây qua đường yêu nhau không? Sao mà Taehyung càng lúc càng "không trưởng thành" như này.
"Người yêu em làm sao?"
Jungkook ngồi ngoan cho anh làm nũng, em nhỏ cũng chẳng nỡ xa anh đâu mà...
Taehyung lắc lắc đầu, mắt ngước lên nhìn em nhỏ ngập tràn tủi thân.
Jungkook hôn anh một cái, hai tay nâng mặt Taehyung rồi cất giọng mềm mại dỗ dành.
"Em sẽ nhớ Taehyung mà."
"Em phải thương Taehyung nữa."
"Dạ thương. Thương Taehyung nhất!"
Taehyung vẫn để yên cho đôi tay múp múp, mềm mềm nghịch trên mặt mình.
"Em phải cưng chiều anh."
"Hửm?"
Jungkook có chút khó hiểu.
"Tại vì anh là em bé mà. Em bé siêu đẹp trai của Jeon Jungkook."
"..."
Không ngờ Taehyung lại còn có mặt này, Jungkook gật đầu thuận theo ý anh.
"Dạ vâng. Vậy em bé Taehyung muốn em cưng chiều như nào á?"
"Em không được uống rượu khi không có anh. Bia cũng không luôn. Không có anh thì không được uống."
Jungkook lo lắng hỏi anh bới em nhỏ không nhớ gì hết.
"Bộ hôm qua em say làm nhiều điều mất mặt lắm sao?"
"Không mất mặt... Jungkook của anh khi say rất đáng yêu."
"Vậy tại sao...?"
"Vì anh ích kỉ. Không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng Jungkook của anh khi say. Chỉ mình anh được thấy thôi."
Càng nói Taehyung càng dán chặt vào người Jungkook, gương mặt liên tục cọ cọ vào vai cổ khiến Jungkook bật cười.
"Dạ vâng! Em hứa! Chỉ mình Taehyung mới được thấy em say."
Mất một lúc lâu dỗ dành, Taehyung mới thôi không nhõng nhẽo.
Jungkook tạm biệt ông bà ngoại, tạm biệt mọi người trong nhà, còn có cả Bơ béo thút thít suốt buổi vì chưa muốn anh nhỏ đi.
Jungkook lại phải dỗ ngọt thêm một em bé, hứa hẹn đủ điều em nhỏ mới để anh nhỏ cùng anh lớn ra xe đi đến sân bay.
Trước khi Jungkook vào cổng lên máy bay, em kiễng chân hôn lên gò má của Taehyung em bé.
"Về sớm với em nhé! Em ở Seoul đợi Taehyung của em về!"
"Cho anh gửi lời chúc Tết ba mẹ. Đến nơi nhớ gọi cho anh đã nhớ chưa?"
"Dạ vâng! Đã ghi nhớ lời của người yêu."
Taehyung mỉm cười hài lòng trước em nhỏ ngoan ngoãn.
"Năm mới vui vẻ, yêu thương của anh!"
"Năm mới vui vẻ, ngọt ngào của em!"
"Em yêu anh" – "Anh yêu em!"
Lại một mùa nữa trôi qua, Taehyung và Jungkook vẫn yêu nhau nhiều thế. Em ở Seoul, anh nơi Daegu xa ấy. Dù xa mặt nhưng lòng có cùng nhịp đập của sự yêu thương.
...
"Em yêu anh nhưng còn nợ anh một hôn lễ. Mùa hoa đào nở kế tiếp, anh làm chú rể của em nha..."
Có ai còn nhớ lời hẹn lấy nhau vào mùa hoa đào nở của thầy giáo và bác sĩ Kim...
"Anh ơi, mình cưới nhé!"
Namjoon vẫn nhớ khi anh nói lời cầu hôn với Seokjin vào tối hôm ấy...
"Em chắc chứ?"
Namjoon gật đầu khẳng định một tiếng chắc chắn.
"Bác sĩ rất bận sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình."
"Không sao, em dành thời gian của mình cho anh là được."
"Bác sĩ không thích ra ngoài chơi nhiều vì thời gian rảnh đều muốn ngủ."
"Không sao, em ôm anh ngủ là được."
"Bác sĩ không thích có chồng không nghe lời."
"Sẽ nghe lời mà."
Dưới ánh nến lung linh vàng nhạt, bàn tay nắm lấy bàn tay, Namjoon nghe rõ câu trả lời của người anh thương hơn cả sinh mệnh.
"Vậy được rồi! Mình cưới nhau thôi!"
"..."
.
.
.
.
Bãi biển Eurwangni xinh đẹp, nên thơ được cặp đôi Kim – Kim chọn là nơi chứng nhận giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mình.
Anh chỉ cần gật đầu, mọi thứ còn lại em sẽ chuẩn bị cho đôi ta!
Buổi tối trước ngày cưới, Namjoon tự mình đi chọn một bó hoa thật tươi. Màu sắc là theo gam màu mà Seokjin yêu thích, rồi anh cùng với nhóm phụ trách tiệc cưới dành nhiều giờ để sắp xếp, trang trí khu vực lễ đường.
Toàn bộ khu vườn sát biển diễn ra hôn lễ được trang trí với khoảng 200 nghìn bông hoa tông màu hồng và trắng tạo nên khung cảnh mơ mộng. Tất cả đều tự tay Namjoon chuẩn bị cho anh chồng nhỏ của mình vào ngày trọng đại hôm sau.
Đêm hôm ấy, trước lúc ngủ, Seokjin nhìn vào màn hình dỗ dành gấu lớn của anh hiện không nằm cùng giường với mình...
"Namjoon ngủ sớm đi em."
"Tiền bối..."
Lâu rồi Namjoon không gọi Seokjin như thế, trong lòng ùa về nhiều kỉ niệm thuở còn áo trắng học sinh.
"Lại làm sao?"
"Anh yêu em."
Trước lời ngọt ngào bất chợt của Namjoon, Seokjin ngượng ngùng đỏ