Jimin tỉnh dậy lần nữa trời đã tối. Vì trái múi giờ, hôm qua lại uống say nên cơ thể rã rời mê man ngủ mãi.
Nhìn kĩ lại, cậu đang ngủ trong phòng, trên người còn thay quần áo mới chắc chắn là Yoongi là làm cho. Lại quay đầu tìm bạn người yêu nhưng không thấy, Jimin cầm điện thoại thấy Yoongi đã gửi tin nhắn nói anh đi siêu thị mua ít đồ về nấu bữa tối cho cả nhà hôm nay.
Thấy tin được gửi vào một tiếng trước, Jimin bước xuống giường, vệ sinh cá nhân xong thì rời phòng.
"Sao mày không ở trong nhà?"
Yoongi vừa đi về đã thấy mèo nhỏ nhà anh nhỏ xíu dưới hiên nhà mặc dù ngoài trời đang là mùa đông rất lạnh.
"Tao muốn đợi mày về."
"Mày bị điên sao? Không thấy trời lạnh hả?"
"Yah..."
Jimin như bốc hỏa đến nơi, nếu là người khác chắc cậu đã lao đến đấm thẳng vào mặt kẻ đó rồi. Nhưng mà nếu là người khác thì Jimin đã không đợi cả buổi như thế. Vì là Yoongi nên cậu mới đợi vậy mà coi thái độ của ai kia bây giờ kìa.
"Ừ coi như tao điên đi."
Giận rồi.
"Thật không nói nổi. Có lạnh không?"
"Không cần mày lo."
"Tao thích lo đó."
Vừa nói vừa cởi áo khoác da của mình choàng qua cho Jimin nhưng cậu hất ra sau đó đi thẳng vào nhà. Yoongi đi theo sau rồi trực tiếp đi đến nằm lên chân Jimin trên ghế sô pha ở phòng khách, Jimin cũng chẳng bận tâm, mắt nhìn tập trung vào màn hình điện thoại.
"Ra chỗ khác đi."
"Để tao nằm chút thôi, nhớ hơi người yêu."
Yoongi lại ngẩng đầu nhìn Jimin.
"Park Jimin!"
"Nghe !"
Jimin trả lời nhưng không dời mắt.
"Không sao hết, tự dưng muốn kêu vậy thôi."
Giỏi kiếm chuyện nhỉ?
"Nè Min Yoongi!"
"Hửm?"
Cứ nghĩ Jimin lặp lại trò đùa của mình, nhưng không.
"Tao yêu mày."
"..."
Lời nói ra khiến Yoongi không kịp phản ứng, chỉ có thể lấp liếm tránh ánh mắt lảng sang chuyện khác vì anh không giỏi nói chuyện yêu đương.
"Ngày mai mày định sẽ làm gì chưa?"
"Mai hả? Tao định sẽ vẫn yêu mày."
"Đang hỏi nghiêm túc."
Jimin cáu:
"Thế tao đùa mày à? Từ bao giờ mà lời tao nói yêu mày trở thành lời nói đùa vậy?"
"Tự dưng lớn tiếng như vậy làm gì?"
"Ừm tao là vậy đó."
Nói xong Jimin bật đứng lên bước ra ngoài đóng cửa sầm một cái trước sự khó hiểu của Yoongi.
"Sao nay khó ở vậy?"
Yoongi cau mày khó hiểu. Mới sáng còn ôm nhau ngủ mà giờ vừa nói hai câu đã cãi nhau.
Thấy điện thoại Jimin vẫn còn ở đó, anh tự dưng nghĩ chuyện có liên quan.
Nghĩ rồi cầm điện thoại mở khóa, đúng là Jimin dùng ngày sinh của Yoongi để đặt mật khẩu mà.
Hóa ra Jimin nhìn thấy bình luận của khách hàng trên ảnh hôm trước anh chụp đăng trên instagram. Nhưng thế thôi thì Jimin sao có thể cáu như thế, bình luận ấy được chính chủ trả lời còn kèm theo icon hình tim.
Yoongi siết chặt tay, nghiến răng ken két muốn bóp chết lũ bạn tối qua lợi dụng đốt nhà mình rồi.
Yoongi bực mình ném điện thoại sang một bên rồi như nhớ ra khi nãy Jimin vẫn không cầm theo áo khoác. Trời lại lạnh như vậy, dù không phải lỗi của Yoongi, Jimin tức giận với anh là sai nhưng Yoongi vẫn đứng dậy cầm áo khoác lao nhanh ra ngoài.
Tưởng mèo nhỏ đi đâu xa hóa ra chỉ ngồi ở ghế đá ngoài sân đá đá mấy bụi cỏ dại dưới chân.
"Vào nhà đi, trời lạnh lắm!"
"Cần mày lo sao?"
"Yah..."
"Đi mà lo cho khách hàng gì đó của mày đi."
"PARK JIMIN!"
"SAO?"
Lại cãi nhau sao...?
"Lấy tao đi!"
"Gì?"
"Tao bảo mày lấy tao đi!"
"Chuyện này để mày đem ra nói đùa sao?"
Jimin tức càng thêm giận, lần nữa muốn bỏ đi để không phải nhìn thấy Yoongi nhưng lần này bị anh giữ lại.
"Tao nói nghiêm túc đó! Nếu như vậy sẽ khiến mày không khó chịu vì những bình luận kia nữa, trước ngày về nước đi đăng ký kết hôn đi."
Jimin nhận thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Yoongi đang nhìn mình, tâm trạng cũng phần nào không giận anh nữa.
Nghĩ kĩ lại thì Yoongi trước giờ không có thói quen trả lời bình luận như thế.
"Không cần đâu, cứ từ từ cũng được. Tao đợi được, mày đã từng nói sẽ đưa tao thẻ đen mà. Còn chưa làm được thì ông đây không chịu gả cho họ Min đâu."
"Ừm, tao nhớ. Vậy nên tao mới cố gắng. Nên mày đừng khó chịu nữa, tao cũng khó chịu nếu mày không vui."
"Ừm tao biết rồi, tao xin lỗi."
"Vào nhà nha."
"Ừm."
"..."
So với bạn bè đồng trang lứa, Yoongi đã là ông chủ, dù chỉ là một cửa hàng thức ăn nhỏ ở góc phố Seoul thôi.
Anh bắt đầu nghiêm túc với việc nấu bếp từ khoảng 1 năm về trước, còn đam mê về lĩnh vực này vốn dĩ đã có từ lâu.
Xác định không thi vào trường đại học, Yoongi tập trung học nghề rồi tự mình mày mò các công thức nấu ăn, tự mình tìm hiểu những điều thú vị trong ẩm thực được mọi người ưa chuộng.
Bởi anh xác định hướng đi của mình là kinh doanh ẩm thực nên việc tìm hiểu tâm lý khách hàng là một trong những điều cần thiết ở những ngày đầu tiên.
Anh mới tốt nghiệp cấp ba, vốn đầu tư đương nhiên là một trong những khó khăn lớn nhất đối với đầu bếp Min.
Trong suốt năm cuối cấp 12, Yoongi cùng nhóm các anh mỗi lần học nhóm không chỉ nói về công thức toán học hay hóa trị của các nguyên tố hoá học.
"Hay mày thử kinh doanh online xem sao!"
"Kinh doanh online sao?"
Taehyung chống cằm giải thích.
"Tao thấy dạo này loại hình này thời gian gần đây cũng khá phổ biến. Vốn ít mà vẫn có thể thu lợi nhuận. Bước đầu không cần thuê mặt bằng vẫn có thể thu hút được khách hàng."
Haneul mắt đọc sách nhưng vẫn cho Yoongi thêm gợi ý.
"Khách hàng lựa chọn sản phẩm dựa trên tiêu chí ngon mắt rồi mới đến ngon miệng. Mày nên đầu tư vào hình ảnh khi đăng bài và cả thông tin viết trên đó. Ngắn gọn nhưng phải đầy đủ. Câu văn từ ngữ vừa phải trau chuốt vừa nên có chút hài hước để thu hút hơn."
"Nhưng..."
Haneul gập lại quyển sách.
"Những bài đăng về phản hồi món ăn cũng sẽ là những thông tin khách hàng xem xét trước khi quyết định lựa chọn."
Yoongi nghiêm túc thu nhận ý kiến.
"Nhưng giờ mới bắt đầu thì tìm đâu ra người đăng bài phản hồi?"
Trước câu hỏi của Yoongi, các anh nhìn nhau rồi lại bắt đầu làm thủ tục...
Điểm danh!
"Park Jimin có!"
"Kim Taehyung có!"
"Jo Haekyung có!"
Còn người nữa... Tất cả đều nhìn sang người còn lại.
"Hwang Haneul... còn sống!"
Cả đám các anh không phải quá nổi tiếng trên nền tảng mạng xã hội. Nhưng với nhan sắc và học lực của mình, tài khoản cá nhân của mỗi người đều không dưới trăm nghìn lượt theo dõi.
Yoongi nhếch môi, đến lúc lợi dụng được rồi...
Nhưng anh cũng thầm cảm ơn những đứa anh vẫn luôn xem là ngoại lệ... thua Jimin thôi!
.
.
.
.
Từ lúc Yoongi bắt đầu, anh đã nhắm đến đối tượng khách hàng cụ thể. Ban đầu là học sinh ở trung học phổ thông Kangsan, sau đó là các trường khác. Cho đến hiện tại, không quá khi nói hầu hết các học sinh và sinh viên ở thành phố Seoul đều biết đến cửa hàng nhỏ với tên tài khoản là @minimini
Minimini - yêu thương đến từ hương vị!
Người luôn luôn phía sau lên kế hoạch cũng như chụp hình các món ăn mới lên trang tài khoản @minimini là Park Jimin.
Yoongi và Jimin làm gì cũng hỏi qua ý kiến của nhau rồi mới quyết định triển khai kế hoạch.
Ông chủ lớn và ông chủ nhỏ lựa chọn hộp giấy thay cho hộp nhựa, túi giấy thay cho túi ni lông để bảo vệ môi trường. Hơn nữa việc này cũng ảnh hưởng để chất lượng của món ăn. Đối với những đồ ăn nóng, hộp nhựa có chút không an toàn cho khách hàng khi sử dụng.
Trong suốt quá trình kinh doanh, Haneul thi thoảng sẽ đưa ra những gợi ý về tâm lý khách hàng để Yoonmin cùng xem xét để đưa ra chất lượng phục vụ tốt hơn.
Một lá thư cảm ơn vì đã lựa chọn đồ ăn ở quán mình sẽ làm khách hàng mỉm cười. Một viên kẹo nhỏ để tráng miệng cũng khiến khách hàng có ấn tượng. Đừng quên một chiếc khăn giấy nhỏ và một que tăm đính kèm. Dù chi phí cao một chút nhưng khách hàng ngày nay quan trọng về chất lượng phục vụ nhiều hơn.
Lần này Yoongi và Jimin sang đây ngoài du lịch nghỉ dưỡng, gặp gỡ bạn bè, các anh còn là cùng nhau bàn bạc về việc mở nhà hàng sắp tới. Yoongi đến hiện tại cũng đã kiếm được số tiền kha khá cho việc tự mình xây dựng một thương hiệu riêng.
Và một việc nữa... Taehyung muốn nhờ Yoongi thay mình quản lý cửa hàng của anh ở Hàn Quốc.
"Mày hiện tại đang ở Mỹ, sao lại chọn mở cửa hàng ở Hàn?"
Yoongi thắc mắc khi các anh đang thảo luận.
"Vì sau tao cũng sẽ về lại Hàn Quốc, và tao muốn tập trung vào thị trường ở Hàn."
"Sao mày phải vội mở cửa hàng thế? Tốt nghiệp đại học xong rồi bắt đầu sự nghiệp cũng chưa muộn mà?!"
"Không phải tao vội vàng, tao vẫn luôn cân nhắc trong từng quyết định của mình. Và quyết định bắt đầu sự nghiệp từ lúc này, vì tao muốn rút ngắn thời gian cầu hôn Jungkook."
"..."
"Không thể quỳ gối cầu hôn em ấy khi mà trong tay tao chưa có gì. Bắt đầu làm việc từ bây giờ tao sẽ có bốn năm cho đến khi Jungkook tốt nghiệp. Nếu thuận lợi, tao có thể đưa em ấy đến lễ đường. Còn nếu không thuận lợi, tao có đủ thời gian làm lại mà không bắt Jungkook đợi quá lâu..."
Taehyung dùng ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út, là chiếc nhẫn Jungkook đã tự mình đeo cho Taehyung thay câu trả lời.
"Được rồi, giờ bàn công việc cụ thể nào!"
Taehyung kéo ghế ngồi ngay ngắn bật máy tính rồi chiếu lên màn hình ti vi trong phòng khách nhà Haekyung.
Ở nhà hiện tại có Haekyung, Taehyung, Yoongi, Jimin, Haneul và cả thêm hai bạn cún đang phơi nắng ở ngoài sân. Còn hai bạn nhỏ thì đi học rồi.
"Từ đâu mà cậu có ý tưởng làm kẹo hoa hồng vậy?"
Nhận câu hỏi thắc mắc từ Haekyung, Taehyung không cần suy nghĩ vẫn có thể trả lời.
"Hoa hồng thường được biết đến với ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu. Còn kẹo... lại mang đến cảm giác ngọt ngào cho người thưởng thức."
Taehyung vì sao lại muốn kết hợp kẹo ngọt với hoa hồng?
Thật ra, Taehyung không nói... viên kẹo nhỏ vốn dĩ đã có rất nhiều ý nghĩa đặc biệt đối với anh. Là bởi Jungkookie của anh rất thích ăn kẹo...
Jungkook của Taehyung từng nói thế này:
"Kẹo em mua ăn thì ngọt ở lưỡi, còn kẹo anh cho không chỉ ngọt ở lưỡi mà còn cảm giác ngọt ở tim."
Một người có thể tự mua kẹo nhưng vẫn rất thích được nhận kẹo của người khác. Không bởi sự ngọt ngào từ chính viên kẹo lan tỏa, mà còn là ngọt ngào của người cho em. Tình yêu và ngọt ngào quả thật có thể xoa dịu tất cả mọi tổn thương thời điểm ấy.
"Hoa hồng thường được lựa chọn làm quà tặng vào những ngày đặc biệt. Tuy nhiên, không thể phủ nhận, hoa hồng rất khó để giữ được tươi lâu, và thật tiếc nuối khi phải vứt đi những nhánh hoa hồng đã héo úa. Nếu tặng một hộp kẹo hoa hồng, người nhận vừa có thể nhìn ra ý nghĩa từ màu hoa, vừa có thể thưởng thức kẹo mà không thấy tiếc nuối."
Taehyung đặt lên bàn một hộp kẹo vừa nhận được hôm trước từ Hàn Quốc gửi sang.
Viên kẹo được bọc trong giấy kiếng trong suốt có thể dễ dàng nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc bên trong. Trên mỗi viên kẹo đều dập nổi kí hiệu của tên nhãn hiệu Taehyung hướng đến.
Viên kẹo có kích thước cỡ một lóng tay, thuộc loại kẹo cứng, màu sắc trong suốt. Nhân kẹo là mứt hoa hồng có hình cánh hoa với nhiều màu sắc. Mỗi màu khác nhau, đều mang một ý nghĩa riêng biệt.
Mỗi người xé một viên kẹo nếm thử mùi vị trong khi Taehyung nói rõ về ý nghĩa màu sắc của từng cánh hoa.
Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu.
Hoa hồng vàng tượng trưng cho tình bạn.
Hoa hồng hồng tươi tượng trưng cho sự tri ân.
Hoa hồng hồng đậm tượng trưng cho hạnh phúc và biết ơn.
Thậm chí, anh có lựa chọn làm kẹo có nhân là cánh hoa hồng đen tượng trưng cho sự thần bí.
"Mày tự học công thức làm kẹo luôn sao?"
Taehyung tập trung vào doanh thu trên máy tính, không quên trả lời câu hỏi vừa được nghe.
"Công thức làm kẹo thì không khó. Tuy nhiên tao muốn điều chỉnh độ ngọt theo nhiều mức độ để có thể đáp ứng nhu cầu của nhiều đối tượng khách hàng. Hiện tại, tao còn đang tìm hiểu về loại kẹo dẻo để đa dạng sản phẩm hơn."
"Còn nhân kẹo? Ngon đấy!"
Mọi người đều công nhận. Nhân mứt hoa hồng chua chua ngọt ngọt. Dù được phủ thêm một lớp đường mỏng nhưng không mang đến cảm giác gắt cổ.
"Ừm, nhân kẹo là công thức riêng của nhà ông bà tao từ trước đến giờ."
"Vậy hoa hồng cũng là nhập từ nhà ông bà mày hửm?"
"Ừm!"
Taehyung đã kết hợp những thứ thân thuộc nhất để tạo ra những sản phẩm đầu tiên cho chính "thương hiệu" của mình.
Hoa hồng là nhà anh trồng. Còn ý tưởng làm kẹo là vì Jeon nhỏ của anh thích đồ ngọt.
Taehyung còn nghĩ đến việc giảm độ ngọt của kẹo bằng cách thay đường thông thường bằng loại đường chuyên biệt ( 0 calories).
Anh có đọc qua các bài nghiên cứu, loại đường này có vị ngọt rất giống loại đường thông thường. Người ăn loại kẹo này không cảm thấy bị nhạt mà nếu ăn nhiều cũng không hại sức khoẻ.
Giống như Jungkookie của anh lúc căng thẳng hay không kiểm soát được lượng kẹo em đã ăn.
Vẫn là nghĩ đến em nhỏ của mình ...
Nhưng đó chỉ là bước khởi đầu. Muốn duy trì được nguồn vốn đầu tư sản xuất, anh cần có nguồn thu. Muốn có nguồn thu, anh phải tìm được lượng khách hàng tiêu thụ.
Taehyung cũng bắt đầu từ việc kinh doanh online. Anh có kinh nghiệm trong việc thiết kế quảng cáo cho các doanh nghiệp nên nhanh chóng tạo ra được mẫu quảng cáo bắt mắt mà thu hút người xem.
Việc làm thêm của anh một năm trước ở các cửa hàng tiện lợi cũng giúp Taehyung gặp gỡ được với chủ hệ thống cửa hàng này, từ đó chào bán sản phẩm của mình đến các