Tôi là Trần Ly Sinh
Ly nghĩa là cây cỏ ly, gió xuân thổi qua lại nảy mầm – sinh sôi Sinh.
Ly Sinh, đây chính là chứa đựng hi vọng và tình yêu tha thiết của mẹ dành cho tôi.
Sau khi gặp Tô Niệm Dao, tôi đột nhiên có cách giải thích khác về từ này. Sinh ly tử biệt Ly – sinh ly tử biệt Sinh, dường như tôi trở thành một người có chủ nghĩa bi quan.
Cha tôi là Trần Ngộ, ông ấy lớn hơn mẹ tôi tròn một con giáp -12 tuổi. Trước khi gặp mẹ - cha đã có một người vợ, nhưng ngay khi gặp mẹ, tin vào tình yêu đích thực, ông buộc vợ ông phải ly hôn sau đó ông cưới mẹ tôi. Cha là một người đàn ông nóng nảy, ngay cả tình yêu của ông cũng rất chân thật không chứa một chút nghi ngờ - tôi biết ông yêu mẹ. Nếu như không yêu mẹ ông sẽ không bảo vợ cũ của ông đánh rớt đứa con của cả hai còn đang thành hình trong bụng của bà ấy, cho bà ấy một số tiền rồi không hề liên lạc nữa. Nhiều năm qua, cha đối xử với rất tốt với mẹ và tôi, nhưng trong nhà vẫn không có chút ấm áp nào. Có lẽ tôi giống mẹ, dù cho tôi đang tận hưởng những điều này thì trong thâm tâm vẫn lo lắng, không yên. Mẹ từng nói bà muốn tôi trở thành một người đàn ông chính trực, có thể chăm sóc cho bản thân tôi và người mà tôi yêu thương. Vì vậy mà tôi cố gắng để bản thân trở thành một quý ông lịch lãm, một người sống vì tình yêu.
Năm đó, tôi trở về quê hương. Tôi trở về một phần là vì hoàn thành tâm nguyện của ông nội, một phần là vì mẹ. Mẹ đã đợi tôi rất nhiều năm, bà hy vọng tôi có thể về nước sớm một chút. Vậy nên tôi vội vàng đặt vé máy bay, cuối cùng bước chân lên hành trình trở về nhà.
Gặp phải Tô Niệm Dao chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Tôi không biết nên miêu tả cô ấy như thế nào, có lẽ những lời nói của Lý Thiên Dương có thể nói lên nỗi lòng của tôi nhiều hơn. Lý Thiên Dương nói: Tô Niệm Dao là một cô gái thông minh, tất cả những cô gái thông minh đều xứng đáng được tôn trọng. Đúng vậy, cô ấy rất thông minh, về mặt học thuật hay cả về mặt tình cảm, cô ấy dường như có sự nhạy bén mà người khác không thể nào vượt qua.
Lúc đầu tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, dù sao thì những cô gái thông minh xinh đẹp luôn dễ khiến người khác thích thú, dù rằng cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người xung quanh. Thế nhưng sau khi gặp Đường Cẩm, tiếp xúc với nàng ngày càng nhiều, nhất là khi tôi biết Tô Niệm Dao có tình cảm với Đường Cẩm đặc biệt là bản thân tôi cũng thích Đường Cẩm, tôi giống như cha mình, dùng những thủ đoạn không thể nhìn thấy để có được nàng. Tôi nghĩ, có lẽ cho tới cùng tôi cũng là một người đàn ông nhà họ Trần, trong cơ thể tôi chảy xuôi dòng máu của họ Trần, sâu thẫm bên trong linh hồn tôi không thể tránh khỏi nhiễm phải tính cách ngang ngược và cướp đoạt của họ Trần.
Sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa rồi. Rất nhiều năm đã trôi qua, chúng tôi đã trưởng thành và dần dần già đi. Khoảng thời gian lâu đến nỗi mọi ký ức chỉ còn là mơ hồ, nhưng tôi chẳng thể nào quên được ánh mắt bi thương lúc Tô Niệm Dao ngoái đầu lại nhìn, mỗi đêm những lời nói của cô ấy vẫn quẩn quanh bên tai tôi, chẳng thể nào biến mất. Cô ấy nói:
"Cho dù yêu một ai đó thì không lẽ ngay cả lòng tự trọng cuối cùng của bản thân cũng không giữ hay sao?"
Sau này tôi mới hiểu hết được hàm nghĩa của câu nói ấy. Một người mẹ điên cuồng vì tình yêu, một người cha lạnh lùng tới mức lạ lẫm như những người xa lạ. Chúng tôi là đối thủ ngang cơ nhau, là tình địch của nhau, chúng tôi hiểu nhau và cũng cảm thấy thương tiếc cho đối phương. Tôi nhìn thấy cha cô bật khóc khi nghe tin về cái chết của con gái, ai có thể tưởng tượng được, người đàn ông đang khóc rống một cách đau thương này chính là một nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thành phố trong những năm nay. Có lẽ ông ấy rất yêu cô, chỉ là tôi và Đường Cẩm không biết thôi. Đường Cẩm nói với tôi, Tô Niệm Dao rất ít nhắc tới gia đình của cô ấy. Chỉ có một lần sinh nhật của cô, cô uống say và kể rằng khi còn nhỏ cô muốn dùng dao lấy một giọt máu của cha cô vì cô nghe nói trong bệnh viện người ta có thể dùng máu để xét nghiệm DNA. Cha cô nghĩ rằng cô bị bệnh tâm thần, vậy nên quan hệ của hai cha con cô cũng trở nên càng tệ hại. Đường Cẩm nói nàng nghĩ rằng chỉ là Tô Niệm Dao uống say nói bậy, không ngờ đó lại là sự thật.
Sau khi kết thúc ngày thi cuối cùng, cả lớp tổ chức liên hoan, tôi ở trong nhà hàng đợi Đường Cẩm rất lâu. Thế nhưng tôi chẳng thấy Đường Cẩm đâu cả, tôi đoán có thể thang máy quá nhiều người nên nàng đã đi thang bộ. Tôi đoán không sai, trong bóng tối chỗ lối cầu thang bộ, tôi nghe thấy giọng nói của Đường Cẩm và Tô Niệm Dao. Giọng nói của Tô Niệm Dao đều đều, có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng trong thoáng chốc dưới ánh đèn mờ, tôi thấy cô im lặng lau vội giọt nước mắt nơi khóe mi. Cả hai không biết tôi đến. Giống như Đường Cẩm, tôi lắng nghe cô nói rất nhiều, không có thù hận hay đau khổ cầu xin, nhưng sao nó lại làm người ta khó chịu tới vậy. Tôi thừa nhận, dù tôi đã sống ở nước ngoài rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận việc Đường Cẩm được một cô gái yêu thích. Có lẽ Tô Niệm Dao nói đúng, tôi bởi vì tình yêu của cô dành cho Đường Cẩm mà bỏ qua tất cả mọi nỗ lực của cô mà tôi cũng vô thức ảnh hưởng tới thái độ ban đầu của Đường Cẩm.
Chuyện xảy ra sau đó nằm ngoài dự đoán của mọi người, trong lúc tôi và Đường Cẩm đang dùng bữa với cả lớp thì có một nữ sinh từ bên ngoài chạy vào phòng riêng, vẻ mặt hớt hải lo sợ, cô ta chạy tới bên cạnh giáo viên chủ nhiệm la to: "có người chết, cô ơi có người chết, em nên làm gì