Nếu nhắc tới kinh đô ánh sáng Paris của nước Pháp đa số mọi người đều có chung một suy nghĩ, sự lãng mạn.
Lãng mạn có nghĩa là những cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa một cô gái xinh đẹp và một anh chàng đẹp trai, giữa họ có thể nảy sinh một tình yêu ngọt ngào hoặc chỉ là một mối tình một đêm, một cuộc vui chơi qua đường. Tuy nhiên, chẳng quá quan trọng, đúng không?? Trên đất Pháp, dưới bầu trời cao vời vợi, khi bạn quay đầu nhìn lại và mỉm cười, chính cuộc gặp gỡ tình cờ đó lại là một điều cực kỳ thú vị. Niềm vui này đủ để vượt qua tất cả mọi vấn đề bạn có thể gặp phải, bạn chỉ cần lặng lẽ chờ đợi, đến khi cơ hội vụt qua bạn nhanh đưa tay ra nắm lấy, nắm chặt nó, như nắm lấy một bông hoa có gai. Chà đạp, nghiến nát nó, để cho mọi hương vị tươi mọng nhất cũng bị phá hủy.
Thổ lộ tình yêu là một sai lầm.
Một ngày mưa ở Paris, mưa lất phất nhỏ giọt, cả không gian là mùi ẩm ướt. Dường như năm nay Paris được rửa tội bằng nước mắt, thuần khiết và tinh khôi.
Chàng trai quỳ gối trên mặt đất nhìn cô gái đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên sofa. Hôm qua họ vừa cãi nhau một trận chỉ để tranh luận xem ai sẽ là người rửa chén, vậy mà giờ đây cô nằm yên trên ghế sofa, say giấc như một đứa trẻ. Đôi môi căng mọng cắn tới nỗi tím tái, lông mày nhạt nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu. Trán cô nóng hổi, hai bàn tay lạnh lẽo, gân xanh hằn rõ trên da, ngoằn ngèo như một con sông. Những ngón tay tím tái nhợt nhạt như làm nổi bật thêm đường gân xanh dữ tợn. Lúc này trông chúng thật mong manh.
Chàng trai chăm chú nhìn cô gái, dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn cô, nhưng không phải loại ánh nhìn tầm thường dung tục. Anh cũng nhận ra rằng, anh không nhìn cô bằng ánh mắt của một người thợ săn nhìn con mồi, có lẽ anh nhìn cô theo một hướng bình đẳng hơn, thậm chí là yêu thích. Anh cũng không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng anh cũng không phản cảm với điều đó. Cuộc sống giống như một trò chơi, kết quả rất quan trọng nhưng tận hưởng niềm vui trong cả quá trình đó là một phần không thể thiếu.
"Anh cứ nhìn tôi như vậy cũng không có thấy hoa đâu." Cô gái bỗng nhiên mở mắt ra, nước mắt rơi xuống từ khóe mi. Cô dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, giọng nói run rẩy như rất cố sức.
"Anh không nghĩ nên làm gì đó à?"
Chàng trai liếc mắt nhìn sang hướng khác, suy tư điều gì rồi đi tới trước mặt cô gái, do dự trong chốc lát rồi vươn tay ra, ôm lấy cô vào lòng, ngập ngừng nói:
"Cho cô một cái ôm ấm áp?"
Cô gái liếc chàng trai, cố đẩy anh ta ra nhưng đáng tiếc cô không còn chút sức lực:
"Bà cô đây chỉ cần một ly nước đường nâu..... nước đường nâu hiểu không?"
Chàng trai do dự một lúc, cúi đầu, giọng nói đầy nghi ngờ:
"Cô chắc chứ?"
Cô gái – chính là Tô Niệm Sơ gật đầu, hơi nhếch mép lên, trả lời chắc chắn.
"Tôi chắc chắn, tôi chỉ là có bà con tới thăm chứ không phải sắp chết."
"Ngoài ra, đừng tưởng rằng anh đẹp trai thì có thể đụng tay đụng chân, tôi không chấp nhận."
Chàng trai sờ mũi, vuốt vuốt mép sofa:. Truyện Xuyên Nhanh
"Tôi đi mua đường nâu cho cô, cô chờ tôi một chút."
Tô Niệm Sơ "ậm ừ" bằng giọng mũi, cô nghiêng người không thèm nhìn anh.
"Tống Dục, nhớ mang dù và trở về trước khi tôi chết." Cô kéo chiếc chăn mềm mại lên che khuất cả khuôn mặt chỉ chừa một chóp đỉnh đầu đen tuyền.
"...." Tống Dục ngừng động tác thay giày, liếc nhìn một góc phình trên sofa, giọng nói hài hước chứ không trầm thấp như bình thường:
"Cô nên cầu nguyện là trong siêu thị có bán đường nâu đi!!"
Vâng, đường nâu thực sự rất phổ biến trong các siêu thị ở Trung Quốc nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ tồn tại ở trong các siêu thị ở nước Pháp. Tống Dục mở cửa, cầm dù đi xuống cầu thang, mọi thứ đều rất suông sẻ, nhưng đến khi anh ngồi vào trong xe, nhìn bức màn mưa bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác hoang đường.
Anh nhớ tới lần đầu gặp cô. Đó cũng là một ngày mưa lất phất, anh lang thang một mình trên đường phố Paris hoa lệ. Giống như những người đàn ông khác, anh mặc một bộ vest màu xanh đậm, cầm cây dù màu đen và hút một điếu thuốc sản xuất ở Trung Quốc. Nếu có gì đó khác biệt thì đại khái là bộ quần áo của anh nhìn sang trọng đắt tiền hơn, cây dù nhìn kiên cố hơn và điếu thuốc tinh tế hơn. Có lẽ điều khác biệt lớn nhất là vẻ ngoài trẻ trung đẹp trai của anh. Anh biết rằng anh đang tìm kiếm một mối tình mới. Nghe có vẻ thô tục nhưng thực tế là như vậy. Tống Tử Dục là một chàng trai biết bản thân mình muốn gì. Dù ở Paris, anh vẫn là một thợ săn ưu tú và Tô Niệm Sơ xuất hiện - cô là con mồi của anh.
Tô Niệm Sơ rất đẹp. Vẻ đẹp của cô không phải như những cô gái Á Đông mang nét đẹp mềm mại nhu mì, vẻ đẹp của cô mang nét mạnh mẽ sắc sảo, trong lần đầu khi cả hai gặp nhau nét đẹp đó của cô đã biểu hiện rất rõ ràng. Lúc ấy cô mặc một chiếc váy màu đen, góc váy được điểm tô bằng những bông hoa vàng, cô đắm mình trong cơn mưa nhẹ của Paris tùy ý hạt mưa lăn dài trên làn da trắng nhợt nhạt. Cô trang điểm rất đậm, đôi môi đỏ tươi căng mọng, phấn mắt xanh lam.
Mưa phùn lất phất trong công viên, cô ngồi một mình trên băng ghế đá vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại. Tống Tử Dục nghe cô nói tiếng Pháp, không hề trôi trãi nhưng ngắn gọn dễ hiểu, hoàn toàn mất đi sự lãng mạn vốn có của tiếng Pháp. Cô có vẻ khá kích động trong lúc nói chuyện, sau khi cúp máy cô đạp mạnh chân xuống nền đất, giày cao gót hung hăng nện trên vũng nước đọng, bọt nước vung lên ưu