Ký ức của Tống Tử Dục còn rất dài, nhưng con đường thì khá ngắn, anh vòng qua một khúc cua, dưới sự hỗ trợ của hệ thống định vị anh rẽ vào một siêu thị Trung Quốc.
Dù đã khuya nhưng siêu thị vẫn rất đông đúc, những khuôn mặt đậm chất phương Đông. Tống Tử Dục dễ dàng tìm được nhiều loại đường nâu, anh lựa chọn từng loại, đọc kĩ thành phần và tránh những loại có gừng trong đó. Trong lúc đứng xếp hàng đợi tính tiền, anh lại nghĩ về một số chuyện trước đây.
Những ngày đầu mới quen Tô Niệm Sơ, anh không hề biết rằng cô không biết nấu ăn. Mặc dù nhìn cô chẳng có vẻ gì giống kiểu người hiền thê lương mẫu nhưng chẳng hiểu sao anh lại tin rằng cô biết nấu ăn. Khi cô nói muốn đi siêu thị mua đồ về làm cơm ăn, anh lập tức gật đầu đồng ý.
"Mua cái này không?" Tô Niệm Sơ cầm một trái cà chua tươi ngon mọng nước.
"Cô muốn ăn thì mua đi." Anh không có ý kiến, còn nhanh chóng giúp cô chọn mấy quả bỏ vào túi mua hàng.
"Còn cái kia thì sao?"
"Tùy cô, tôi không có ý kiến." Anh nhún vai, đi đến một khu vực khác để chọn hàng.
Tới lúc đứng xếp hàng đợi tính tiền anh mới nhận ra rằng cô dường như mua hết tất cả mọi loại rau củ có trong siêu thị, có vài loại anh còn không biết nó là gì.
"Cô biết nấu món này à?" Tống Tử Dục mở ví lấy thẻ thanh toán, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Tô Niệm Sơ đứng bên cạnh, ngây người nhìn anh chớp chớp mắt:
"Không phải anh nấu cơm à?"
"Tôi? Cô kêu tôi nấu cơm?" Anh cao giọng, chỉ vào bản thân, giọng nói lạnh lùng.
"Không phải anh không lẽ tôi?"
"Hai người có tính tiền không?" Thu ngân giơ tay, cắt ngang cuộc tranh luận của cô và anh bằng một giọng tiếng Anh cực chuẩn.
"Tính luôn à?" Tô Niệm Sơ hỏi nhỏ.
"Cô nói thử xem?" Tống Tử Dục hỏi ngược, quẹt thẻ, thanh toán, xách đồ ăn đi liền một mạch.
Về tới nhà, Tô Niệm Sơ chứng thực cô thật sự không biết nấu ăn, vì hoàn thành ước nguyện của bản thân Tống Tử Dục cắn răng làm một bàn đồ ăn. Cái gì, chủ tịch Tống nấu cơm á? Tống Tử Dục sẽ hỏi ngược lại, bộ có ai quy định chủ tịch thì không biết nấu cơm à?
Bữa cơm hôm đó Tô Niệm Sơ ăn rất ngon miệng, để bồi thường cô chủ động nhận việc rửa chén. Dần dần cả hai tập thành thói quen, Tống Tử Dục nấu cơm, Tô Niệm Sơ rửa chén. Nhưng mà xác suất mà Tống Tử Dục nấu cơm rất thấp, anh cũng tự nhận bản thân đã đối xử với cô rất tốt rồi.
Lái xe về tới nhà, mưa cũng đã tạnh. Chủ tịch Tống mở cửa ra, nhìn thấy Tô Niệm Sơ vẫn còn đang ngủ. Anh ngồi xuống trước mặt cô, thở dài cảm thán.
"Kiếp trước cô phải tích bao nhiêu công đức mà gặp được người đàn ông tốt như tôi chứ!!"
"Nếu đem khuôn mặt của anh lột xuống cộng thêm chữa khỏi cái tánh phong lưu của anh thì xác thật anh là một người đàn ông tốt." Tô Niệm Sơ ngồi dậy, xòe tay ra trước.
"Đường nâu đâu?"
"....." Tống Tử Dục chấp nhận số phận, đưa đường nâu cho cô. Tô Niệm Dao dùng răng cắn bao bì, đi vào phòng bếp đun nước sôi nấu một chén nước đường nâu. Do lúc mới vào cửa thì cô vẫn còn đang nằm ngủ nên anh không chú ý, lúc cô đứng lên anh mới thấy khuôn mặt cô trắng bệch không còn chút máu chứ không còn ửng hồng như thường ngày, trông thật đáng sợ.
"Tôi đưa cô đi bệnh viện." Anh đứng dựa ở cửa phòng bếp suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
"Anh nghĩ chúng ta đang ở Trung Quốc à, tôi nói là tôi đau bụng kinh và bác sĩ kê toa cho tôi một mũi thuốc giảm đau." Tô Niệm Sơ ngáp:
"Tôi nghĩ tôi ổn, vẫn còn chịu được."
"Cuộc sống của cô đúng là kỳ tích."Tống Tử Dục cười cười, anh đã quá quen với tính cách của cô.
"Làm sao so được với anh, Tống Dục, Tống đại thiếu gia, xuyên qua vạn bụi hoa không dính một phiến lá."
"Nhanh mồm nhanh miệng, coi chừng không ai lấy đó."
"Không sao, dù tệ đến thế nào không phải còn một đầu sói xám à!! Ngoài kia người ta vẫn hát đấy thôi, nếu bạn muốn kết hôn hãy cưới sói xám!!"
Tống Tử Dục kết thúc ngày hôm đó bằng việc cãi nhau với Tô Niệm Sơ. Tống Tử Dục thật sự không thể nào không thừa nhận Tô Niệm Sơ cãi bướng thật sự không ai bằng được, dù là chị gái đức cao vọng trọng của anh cũng chào thua.
Tối hôm đó Tống Tử Dục tự động từ bỏ chương trình TV yêu thích, mở trừng mắt nhìn cô ôm gối ôm cười ngả tới ngả lui. "Tom and Jerry" khá hay nhưng không có tới nỗi mắc cười đến như vậy.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Tô Niệm Sơ nhìn thấy ánh mắt ai oán của anh.
"..Cô đẹp thì nhìn." Tống Tử Dục nói nhỏ.
Tô Niệm Sơ thấp giọng, vẻ mặt đề phòng:
"Haizz, đừng nói với tôi là anh đã yêu tôi say đắm, không thể nào quên được tôi nha....!!!" Cô còn chưa nói hết câu bỗng liếc thấy một cảnh tượng hài hước trên TV, vậy là nhịn không được cười ra tiếng, té ngã trên sofa. Tống Tử Dục ngây người, cảm thấy bản thân đang mơ.
"Biến thái..." Anh vỗ mặt, nhìn cô hồn nhiên chẳng biết gì, định đi lên lầu ngủ.
"Anh định đi đâu nữa. Đã trễ thế này rồi!!??" Tô Niệm Sơ cố gắng kiềm chế sự sung sướng trong lòng, bình tĩnh hỏi.
"....Tôi đi ngủ."
"Lúc nãy anh nói xem phim với tôi mà!!"
"Cô không nói với tôi cô xem cái này."
"..."Tô Niệm Sơ mỉm cười lấy lòng, mắt híp lại một đường:
"Hôm nay