Triệu Niên Hoa gác điện thoại xuống, nhìn gió vẫn đang không ngừng gào thét bên ngoài cửa sổ, giống như không bao giờ biết mệt mỏi. Bà mở máy tính, vụ án mà Tô Niệm Sơ đang nắm đã trở thành tiêu điểm trong giới kinh doanh, tin tức liên quan vụ án tràn ngập khắp các mặt báo. Thù mới hận cũ giữa hai công ty lại một lần nữa được vạch trần, biến thành tâm điểm bàn tán của mọi người trong thành phố trong những lúc trà dư tửu hậu. Đối thủ của cô thì vẫn đang bo mình giữ sức, còn quần chúng vây xem không biết rõ mọi chuyện thì đứng ngoài hóng hớt, tinh tế bình luận.
Triệu Niên Hoa không quá lo lắng. Công ty luật của bà đã đủ trưởng thành, bất kỳ một luật sư nào trong công ty đều là tinh anh trong tinh anh, đi tới nơi nào cũng là người tài được giới thương nhân truy phủng. Bà đã cố gắng rất nhiều trong mỗi lĩnh vực và danh tiếng của công ty luật Niên Hoa do bà làm ra đã chứng minh bà thành công. Bà có tiền, có quan hệ rộng rãi, lại có rất nhiều bạn bè đáng tin cậy, có rất nhiều học trò được bà dạy dỗ. Bà không phải không thể thua mà bà chắc chắn bà sẽ không thua.
Triệu Niên Hoa nghĩ tới một điều gì đó, bà mỉm cười vui vẻ. Mặc dù Lưu Tố Âm đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mà cách cô nói chuyện đã thể hiện rõ sự hả hê trong lòng cô, nghĩ mà vui vẻ, rốt cuộc Tô Niệm Sơ cũng bị "báo ứng" cho cái tội suốt ngày trốn đi chơi bỏ lại một đống rắc rối để bà và cô phải giải quyết, lần này thì hết đường mà chạy. Tô Niệm Sơ trốn tránh quá lâu, lâu tới mức Triệu Niên Hoa bắt đầu tự hỏi, nếu có một ngày nào đó bà thực sự rời khỏi thế giới này thì học trò nhỏ nhất này của bà phải sống ra sao đây.
Lưu Tố Âm là học trò thứ hai của Triệu Niên Hoa, hoàn cảnh gia đình của cô rất phức tạp, từ sau khi tốt nghiệp đại học cô đã đi theo bà. Cô rất có chính kiến, chẳng cần bà phải quan tâm lo lắng quá nhiều, cô cũng rất cưng chiều Tô Niệm Sơ, Triệu Niên Hoa cũng rất an tâm với hai cô học trò nhỏ của mình. Nhưng Lưu Tố Âm càng tốt với Tô Niệm Sơ Triệu Niên Hoa lại càng lo lắng – bà sợ cứ cưng chiều đứa nhỏ này thì sẽ hại Tô Niệm Sơ. Đứa nhỏ này, nhìn thì rất khôn khéo giỏi giang nhưng thật sự là một đứa chẳng thể chăm sóc bản thân mình. Ví dụ như nấu cơm giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa.... vv đừng mong Tô Niệm Sơ có thể làm cho ra hồn.
Lần đầu bà gặp đứa nhỏ này lúc đó bà mới ba mươi hai tuổi, đã có chút danh tiếng trong giới luật sư, trong lúc lái xe trên đường về nhà bà cứ tưởng rằng bản thân dụng phải Tô Niệm Sơ. Vội vã xuống xe đưa người bị nạn tới bệnh viện kiểm tra mới hay cô bé ốm tong ốm teo này bởi vì bị suy dinh dưỡng nặng nên mới ngất xỉu trước xe của bà. Trong tay cô nắm thật chặc một trang báo, dòng chữ phía trên đã bị nhàu nát chẳng rõ ràng, chỉ có thể nhìn được tiêu đề của bài báo, đó là một đoạn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.
Đứa nhỏ tỉnh, chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn chằm chằm bà, bỗng nhiên bà nghĩ tới có phải lúc bà mất đi con của mình cũng giống như cô, bình tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt là nỗi oán hận tức tưởi. Cô không có nhà để về, Triệu Niên Hoa thu nhận cô, bà hỏi về gia đình cô, hỏi cô địa chỉ nhà của cô, hỏi vì sao cô lại một mình lang thang trên đường đêm đó, cô không trả lời, chỉ im lặng chảy nước mắt. Không giống như bây giờ, cô có thể vừa gạt tàn thuốc trả lời qua loa:
"Ai kêu em hại chết con trai bảo bối của bà ta chi? Một gậy không đánh chết em đã là may lắm rồi!"
Sau đó Tô Niệm Sơ ở cùng bà, lần đầu tiên cô ra tòa, vụ án đó là do Lưu Tố Âm đem vụ án do cô nắm đề cử cho Tô Niệm Sơ. Một người phụ nữ kiện chồng trước của bà và vợ hiện tại của ông bạo hành gia đình. Bà nghi ngờ ông và vợ ông đánh đập con ruột của ông bà. Tô Niệm Sơ thắng vụ kiện đó, cơ quan tư pháp đã vào cuộc làm việc. Triệu Niên Hoa đứng ra tổ chức sinh nhật cho cô, cũng như ăn mừng trận thắng kiện đầu tiên của cô. Tô Niệm Sơ nếm thử một miếng bánh sinh nhật rồi nói:
"Đây là lần cuối cùng em tổ chức sinh nhật, người đầu tiên em muốn cám ơn mẹ của em, vì bà đã có ơn sinh thành dưỡng dục em. Điều thứ hai em muốn cám ơn giáo sư và học tỷ đã luôn quan tâm và giúp đỡ em. Điều thứ ba đây sẽ là điểm kết thúc quá khứ lắm thị phi của em. Sau này em sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa." Tô Niệm Sơ nhấp cạn một ly rượu nói tiếp:
" Vào ngày sinh nhật của em, em hại chết anh trai mình. Ngày sinh nhật của em chính là ngày giỗ của anh ấy." Lúc cô nói câu đó, cô rất bình tĩnh, giống như lúc cô đang tranh cãi trên tòa vậy. Triệu Niên Hoa nhìn thấy hình bóng của bà năm nào. Bị người khác mắng chửi là người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, bị người đâm cột sống, cố gắng nhịn đau sinh non, cuối cùng bà bằng vào thân phận luật sư làm cho người đàn ông kia mất hết tất cả, thân bại danh liệt. Đó là trận chiến đầu tiên của bà, cũng bằng vào trận chiến đó mới có Triệu Niên Hoa của hiện tại, một trận chiến làm tên tuổi của bà nổi tiếng trong giới luật sư.
Đêm đã khuya, Triệu Niên Hoa nằm trên giường nhớ lại từng chút từng chút kỉ niệm trong quá khứ. Bà rất thành công, cũng chẳng còn mơ mộng gì chuyện tình tình ái ái, bà chỉ mong những học trò của bà có thể tìm được chỗ dựa vững chắc cho bản thân. Mà trong những đứa nhỏ bên cạnh người làm bà lo nhất cũng bó tay nhất chính là Tô Niệm Sơ, thật sự chẳng biết làm sao mà trị đứa nhỏ này. Chỉ có thể dùng việc coi mắt để uy hiếp cô, có thể nói bà đang dùng chính bản thân bà để uy hiếp cô. Trong đầu hiện lên hình ảnh đứa nhỏ kia trợn mắt mở to miệng không vui nhưng vẫn cố hi hi ha ha nở nụ cười, Triệu Niên Hoa vui vẻ mỉm cười. Bà tắt đèn, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc mộng đẹp, chờ đợi Tô Niệm Sơ chiến thắng vẻ vang.
..........................
Bắc Kinh là một chỗ tốt, dù rằng ngư long hỗn tạp, người tốt kẻ xấu đan xen nhau nhưng nó thật sự là một chỗ tốt.
Nàng vẫn luôn tin như vậy.
Vừa mở cửa văn phòng, nhìn thấy CEO của công ty đang lo lắng nhìn thị trường chứng khoán của công ty. Chuyện này rất bình thường – đàn ông thường là vậy, mỗi ngày vắt óc nghĩ hết mọi cách để phát triển công ty, dù rằng công ty của anh ta đã rất lớn và phát triển rất ổn định.
"Tiểu Tuyền, sao em lại tới công ty? Không phải em đang nghỉ phép à??"
Người đàn ông lên tiếng trước, đánh vỡ sự im lặng giữa cả hai, người phụ nữ nở một nụ cười chuyên nghiệp. Nàng đã quá quen với việc nở những nụ cười xã giao như vậy rồi, lăn lộn trong công ty bao lâu nay dạy cho nàng cách giấu đi những cảm xúc của bản thân.
"Anh đang bận à?" Nói xong nàng nộp đơn xin thôi việc.
Người đàn ông khá ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy, lật vội hai tờ sắc mặt anh thay đổi.
"Tiểu Tuyền, em vẫn còn bận tâm chuyện mấy hôm trước à......"
"Không phải ạ, được sự đề bạt của anh em rất cảm ơn, lòng tốt của anh em sẽ luôn ghi nhớ nhưng trong nhà em xảy ra chút chuyện, em phải về nhà ạ." Cô ngắt lời đối phương, không muốn nghe những lời giải thích rập khuôn mà đàn ông vẫn thường nói.
"Vậy anh sẽ để trống vị trí của em, khi nào em xong việc ở nhà thì đi làm lại cũng được!!" Người đàn ông hạ giọng lên tiếng, không biết lý do vì sao.
"Dạ không cần ạ, xin anh ký giúp em."
Sự kiên trì của nàng cuối cùng cũng có tác dụng, người đàn ông miễn cưỡng ký vào tờ đơn xin thôi việc. Vậy là cuối cùng cũng xong, cô còn nhớ như in cái cảm giác hồi hộp, kích động lại của chút lo lắng khi lần đầu tiên đến công ty.
Bây giờ nàng rất bình tĩnh, mỉm cười giải quyết mọi việc. Lý do thật sự để nàng xin thôi việc ngày hôm nay có lẽ là do nàng vô tình nhìn thấy một khuôn