Tòa tạm hoãn.
Tô Niệm Sơ rít mạnh điếu thuốc trong phòng vệ sinh, cô lại lên cơn nghiện. Xong xuôi, tâm trạng đã ổn định trở lại, Tô Niệm Sơ định nghỉ ngơi một chút bên ngoài phòng xử án, thế nhưng cô vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh đã bị phóng viên chặn lại.
Đèn flash nháy liên tục, các phóng viên cầm micro trên tay, không ngừng chỉa về phía cô. Người ta thường nói 2 người đàn bà và một con vịt là thành cái chợ, một đám phóng viên toàn nữ thế này thật ồn ào chết được. Mà những vấn đề họ hỏi chẳng có tý não nào cả, nghe sắc bén lắm nhưng thật chất chỉ là cố gắng bới móc chuyện giật gân, thậm chí nghe cứ như đánh quảng cáo đó. Tô Niệm Sơ cảm thấy thật phiền, phí thời gian nghỉ ngơi của cô.
"Cô Tô, cô nghĩ sao về vụ kiện hôm nay? Cô nghĩ mình có khả năng thắng sao? Hơn nữa, người ta nói rằng có sự mờ ám trong phiên tòa này. Cô nghĩ sao về lời nói như vậy?"
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, khẩu trang y tế che kín khuôn mặt, trạng thái khá kích động, cứ chỉa micro vào mặt Tô Niệm Sơ, dồn dập hỏi hết câu này tới câu khác.
Tô Niệm Sơ dùng tay chặn cái micro ác ý, thô lỗ đẩy nó ra, cô khoanh tay nhìn thẳng vào người phụ nữ bằng ánh mắt đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
"Trước hết thưa cô, tôi rất tò mò rốt cuộc cô là một paparazzi hay là phóng viên bản tin vậy?"
"Điều thứ hai làm tôi càng tò mò hơn là cách ăn mặc của cô, tại sao cô phải che kín mít thế này? Là do cô quá đẹp, đẹp tới mức chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, vậy nên vì bảo vệ tổ quốc, duy trì hòa bình thế giới bảo vệ cả nhận loại nên cô không thể để người khác thấy mặt mình. Hay là do khuôn mặt cô quá xấu, bị axit sunfuric ăn mòn nên để đảm bảo người khác không bị khuôn mặt của bản thân dọa chết khiếp mà cô phải che kín mặt mày như thế này. Tôi nói thật nồng độ bụi mịn PM 2.5 hôm nay không cao."
"Cuối cùng, đây là điều mà tôi muốn nói với tất cả mọi người có mặt ở đây và cả những người đang xem truyền hình trực tiếp ngoài kia. Các bạn có biết hiện tại tôi đang đứng ở đâu không? Các bạn có biết ý nghĩa của chiếc huy hiệu trên ngực tôi không? Mảnh đất dưới chân các bạn là tòa án nhân dân cao cấp có số án oan và sai ít nhất trong suốt mười năm trở lại đây; huy hiệu mà các bạn nhìn thấy là minh chứng cho lịch sử vẻ vang chưa bao giờ thua kiện. Bạn nghĩ tôi có cần phải nhúng tay vào chuyện mờ ám không? Phải đổ bao nhiêu nước vào não mới có thể phớt lờ pháp luật và phớt lờ công lý. Bỏ qua con mắt của xã hội này và hành động ngu ngốc hết thuốc chữa như vậy.? "
Tô Niệm Sơ làm hành động "Stop", ánh mắt quét ngang ngàn người.
"Vậy nên.....nếu như não của các bạn phát triển trên miệng của các bạn. Xin hãy im lặng, cám ơn."
Người phụ nữ chưa kịp nói gì thì trợ lý của Tô Niệm Sơ, tiểu Thu đã vội vàng chạy ra.
"Chị Niệm Sơ, còn năm phút nữa là mở phiên tòa. Phiên tòa sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trong thôi."
"Vậy đi thôi."Tô Niệm Sơ nhún vai thở dài tiếc nuối, trong mắt mọi người, đây là sự thương tiếc thầm lặng cho đối thủ của mình, thật ra thì Tô Niệm Sơ chỉ đang cảm thán tại sao mình phải lại ra ngoài cửa nhỉ.
Tại phòng xử án.
Thẩm phán nghiêm túc nhìn xung quanh:
"Bây giờ tôi mời luật sư của nguyên đơn lên trình bày và nộp chứng cứ."
Châu Mẫn đứng dậy, đỡ đỡ chiếc kính trên mũi.
"Việc Kewen xâm phạm bản quyền sáng chế không phải chỉ là lời vu khống vô lý của chúng tôi, mà tất cả đều có chứng cứ xác thật."Hắn cúi đầu thành khẩn chào thẩm phán:
"Một thành viên trong nhóm nghiên cứu và phát triển (R&D) của Kewen đã đồng ý đứng ra làm chứng chống lại Kewen."
Người đứng trước mặt mọi người là một trong những thành viên của nhóm nghiên cứu và phát triển ra những sản phẩm hot nhất hiện tại của Kewen. Anh ta tên là Triệu Châu. Anh ta khai rằng trong lúc phòng nghiên cứu và phát triển của Kewen đang bí ý tưởng tình họ vô tình biết được những sáng kiến của Feiyue vậy nên họ quyết định lấy nó, sửa sang lại một số chỗ, vậy là thành ra sản phẩm của riêng họ.
"Lúc đó tôi rất lo, tôi biết điều mà mọi người đang làm là sai trái, tôi có nói chuyện với họ. Nhưng họ nói với tôi là những ý tưởng sáng tạo như thế này rất khó kiểm chứng được nguồn gốc xuất xứ. Với lại danh tiếng của Kewen tốt hơn Feiyue rất nhiều, dù cho tôi nói ra ngoài thì cũng chẳng ai tin tôi đâu. Họ còn cảnh cáo rằng việc tiết lộ chuyện này ra ngoài chẳng tốt gì cho tôi và cả Kewen."
"Nên anh lựa chọn im lặng?"
"Đúng vậy." nói xong Triệu Châu liền im bặt không nói tiếng nào.
"Kính thưa quý tòa, kính thưa các vị bồi thẩm đoàn và tất cả mọi người có mặt ở đây, tôi nghĩ rằng so với những bằng chứng mà chứng tôi trình lên ở đầu phiên tòa thì những lời nói của anh Triệu đây càng có sức thuyết phục cao hơn." Châu Mẫn tỏ vẻ đau lòng:
"Nếu anh ấy không đứng ra, có lẽ rất nhiều người đã bị Kewen lừa gạt, xã hội của chúng ta không nên dung thứ cho những hành động đạo nhái vô liêm sỉ như vậy! "
Thẩm phán cau mày, đề nghị Châu Mẫn ngồi xuống, quay đầu nhìn Tô Niệm Sơ:
"Bị cáo có lời giải thích nào không?"
"Tôi cũng có ba câu hỏi muốn hỏi anh Triệu!" Tô Niệm Sơ bỏ cây bút máy trong tay xuống bàn, chống bàn đứng lên.
"Tên của anh là Triệu Châu, hiện tại đang làm việc tại Kewen?"
"Đúng vậy!"
"Tôi nghe nói anh và các anh em trong phòng nghiên cứu và phát triển của Kewen là bạn học chung trường, thân như anh em ruột thịt. Lúc trước có một công ty rất coi trọng các anh, muốn dùng 80 vạn để mời các anh về làm việc cho công ty đó, nhưng không thành công, lúc đó còn bị trở thành chuyện cười trong giới kinh doanh, mà hành động của các anh cũng bị mọi người khen ngợi hết lời. Những gì tôi nói có sai không?"
"... không nhiều tới mức như vậy, họ đề nghị với anh em chúng tôi chỉ có 50 vạn, chúng tôi thương lượng với nhau, quyết định từ chối lời đề nghị của họ."
"Câu cuối cùng, con gái của anh tên là Triệu Nhuế đúng không? Tên bắt đầu bằng chữ Thảo, hướng bên trong......"
Tô Niệm Sơ chưa kịp nói hết câu thì Triệu Châu đã kích động đứng lên hét to:
"Con gái của tôi làm sao?"
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, có người còn nhìn chằm chằm Tô Niệm Sơ, Tô Niệm Sơ bất lực nhìn vẻ bồn chồn của Tiểu Thu.
Cô cầm lấy tấm ảnh để sẵn trên bàn giơ lên cho tất cả mọi người nhìn thấy được cô bé dễ thương trong ảnh.
"Tôi hoàn toàn không có ý định hãm hại một cô bé xinh đẹp như thế này."
"Nếu những thông tin mà cảnh sát cung cấp là thật thì cô bé này đã bị bắt cóc một tuần rồi, tôi nói đúng không anh Triệu Châu?"
"Đó là con gái của tôi, con gái của tôi. Con bé đang ở đâu? Xin làm ơn nói cho tôi biết con bé đang ở đâu? Tôi cầu xin cô, con bé mới bảy tuổi thôi...."
Tình hình trong phòng xử án bắt đầu trở nên không thể kiểm soát. Một cuộc chiến thương mại bình thường vậy mà lại có liên quan tới một vụ án bắt cóc đầy ác ý. Thẩm phán nhiều lần nhắc nhở mọi người im lặng, dẹp loạn những cuộc thảo luận không ngừng nổ ra.
"Luật sư Tô, tôi xin nhắc cho cô nhớ chúng ta ở đây là để thảo luận về việc xâm phạm quyền sáng chế giữa Kewen và Feiyue. Xin cô đừng tránh nặng tìm nhẹ, lãng tránh nói sang chuyện khác hay dùng bất kỳ một vụ án bắt cóc khó hiểu nào để làm rối mọi người. Thưa quý tòa, tôi yêu cầu đình chỉ quyền phát biểu của luật sư bên bị!"
Thẩm phán cúi đầu không nói gì, rồi lại xoay qua thảo luận với người