Cô đầu bếp vốn định tiến lên nhắc nhở hai người vài câu, nhưng Tô Chiết và Diêm Tình Anh bận rộn, khí thế ngất trời, căn bản nghe không vào lời cô góp ý.
Tô Chiết rửa sạch đồ ăn xong, nhìn sang chỗ Diêm Tình Anh, phát hiện món cua của cô gần như đã hoàn thành.
Anh vốn cho rằng Diêm Tình Anh là một cô tiểu thư nhà giàu, hẳn là không biết nấu cơm, không ngờ còn rất thuần thục.
Anh đi tới bên: "Bình thường ở nhà cô Diêm cũng hay nấu cơm lắm sao?"
Dứt lời anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chú cua trong đĩa thân thiện vươn càng bắt tay với chiếc đũa.
Tô Chiết:...
Tô Chiết trợn mắt nhìn, chẳng lẽ còn chưa bắt đầu nấu sao, thế nhưng rõ ràng ban nãy anh thấy người lấy thứ gì ở trong nồi ra rồi mà.
Tô Chiết mở miệng hỏi thăm: "Chưa cho vào nồi à?"
Diêm Tình Anh hơi xấu hổ: "Đã lấy ra khỏi nồi rồi".
Tô Chiết lập tức im lặng.
Diêm Tình Anh buồn rầu chà chà vỏ cua: "Không ngờ con cua vẫn còn sống."
Tô Chiết: "Không sao đâu."
Diêm Tình Anh:?
Tô Chiết: "Có lẽ con cua cũng không nghĩ đến."
Diêm Tình Anh:...
Con cua đánh chết cũng không nghĩ đến, mình bị đem đi chưng lại thành được tắm hơi xong đi ra khỏi nồi.
Diêm Tình Anh sững sờ mấy giây, về sau càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, bầu không khí buồn bã nãy giờ nhanh chóng vui vẻ hơn không ít.
Tuy rằng con cua chưa chín nhưng Diêm Tình Anh vẫn không hề nản lòng, cô tự giác phân chia vấn đề này thành hai nguyên do.
Một, tại nồi không hấp được.
Hai, tại con cua quá cứng đầu.
Đem mình thoát ra vô cùng sạch sẽ, căn bản không hề tự nghi ngờ khả năng nấu nướng của chính mình.
Nói đùa gì thế, lúc trước bởi vì cô tóm được dạ dày của chồng, hai người họ mới kết hôn được đấy.
Chồng cô yêu chết cái tài nấu nướng này của cô đó, có hiểu không?!
Lúc hai người ở trong nhà bếp còn đang bận rộn, ngoài cửa lớn tinh tinh một tiếng, ngay sau đó có một đợt tiếng bước chân từ xa tới gần.
Người giúp việc cầm đồ dùng nhà bếp và nồi hấp đi vào trong: "Cô Diêm, vừa nãy..."
Tô Chiết thấy người giúp việc hơi gắng sức, đưa tay đỡ hộ.
Diêm Tình Anh quay đầu liếc nhìn: "Là của tôi, của tôi.
Hôm nay tôi đã ra ngoài mua nó, vừa lúc dùng để hấp luôn".
Nói xong cô mở hộp đồ ra, đưa cho Tô Chiết một vài thứ.
"Cho cậu dùng đấy".
Tô Chiết lễ phép cười nói: "Cảm ơn".
Nhìn tình cảnh hỗn loạn trong nhà bếp, cô đầu bếp nhân sinh không còn gì luyến tiếc, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của một câu nói.
Học sinh học kém nhưng văn phòng phẩm thì lại nhiều.
(*) Nghĩa gốc câu này ý chỉ những người kém cỏi nhưng thích khoe khoang, học kém nhưng bày tỏ như tao giỏi lắm, ở đây thì dùng với nghĩa đen thôi.
Hai người nấu ăn kém chỉ được cái lắm tiền mua nhiều đồ về.
Trong nhà bếp khí thế ngất trời, ở nơi khác Diêm Quan Thương cứng đờ người ngồi trên ghế sofa, bên cạnh hắn là Quý Vân Đoan đang mở miệng nhỏ ca hát.
Lúc Diêm Tình Anh và Tô Chiết đi nấu ăn, ngoại trừ người giúp việc, trong phòng khách chỉ còn lại Diêm Quan Thương và Quý Vân Đoan.
Diêm Quan Thương không thích chơi cùng trẻ nhỏ nên bảo người giúp việc mở một bộ phim hoạt hình cho Quý Vân Đoan, heo heo gì đó hắn không nhớ, mà hắn cũng lười nhớ.
Lúc đầu Quý Vân Đoan còn nghiêm chỉnh xem TV, thẳng đến khi con heo trong TV kia đột nhiên bắt đầu ca hát.
Diêm Quan Thương đưa tay đỡ trán, nghe mà đau đầu.
Golden vốn đang nằm rạp trên mặt đất ngủ còn đem đầu chó nhét vào giữa hai chân anh trai nó.
Quý Vân Đoan cất giọng hát xong thì hỏi: "Cậu ơi, cháu hát có hay không?
Diêm Quan Thương:...
Hắn vốn định nói cũng coi như tạm ổn, nhưng nói sao cũng không thể thốt nên lời.
Đúng lúc này điện thoại của hắn reo vang, Diêm Quan Thương đột nhiên cảm nhận được cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cuộc đời gần ba mươi năm của hắn chưa từng có khi nào hèn nhát đến vậy.
Có lẽ do cuộc điện thoại này đã giúp hắn trốn tránh vấn đề phải làm trái lương tâm, khi cuộc điện thoại được nhận hắn tiếp lời đối phương cũng nhẹ nhàng hơn mọi khi không ít: "Alo?"
Giọng nói của Quý Văn Hiên từ đầu bên kia truyền đến: "Quan Thương, anh rể đây".
Diêm Quan Thương không ngờ đối phương sẽ gọi điện thoại tới, "Có chuyện gì thế?"
Quý Văn Hiên ở đầu bên kia thở dài: "Có chút chuyện muốn nói với em, không nói ra trong lòng anh áy náy lắm".
Diêm Quan Thương:?
Quý Văn Hiên: "Hôm nay chị em xuống bếp có phải không?"
Diêm Quan Thương đáp vâng.
Quý Văn Hiên: "Hay là em dẫn Vân Đoan ra ngoài ăn tối đi..."
Diêm Quan Thương không hiểu, "Tại sao?"
Quý Văn Hiên nuốt nước bọt: "Muốn ăn được món ăn chị em nấu thì phải quen".
Diêm Quan Thương: "Quen khẩu vị?"
Quý Văn Hiên: "Quen đường tới bệnh viện".
Diêm Quan Thương:...
Nhắn nhủ chuyện của vợ mình sau, Quý Văn Hiên nhớ tới mình còn một cậu con trai nhỏ: "Vân Đoan đang làm gì thế?"
Diêm Quan Thương: "Ca hát ở bên cạnh em".
Quý Văn Hiên nghe xong sững sờ, đương nhiên anh ta biết được ngón giọng của con trai nhà mình, khó nghe hay không nó không tự biết, đây đều là do ông bà nội ngoại yêu chiều, cho dù không cho nó hát nó cũng không câm miệng, nhất định phải ép người khác nghe bằng hết, mà tính tình thối nát của Diêm Quan Thương không người nào trong giới không hay.
Quý Văn Hiên thở dài, "Quan Thương à."
Diêm Quan Thương bóp bóp mi tâm, hiển nhiên cũng đau đầu vô cùng: "Sao thế?"
Chỉ nghe thấy giọng điệu của Quý Văn Hiên đầy sâu sắc: "Muốn đánh thì cứ đánh đi, cho nó một tuổi thơ hoàn chỉnh".
Diêm Quan Thương:...
Điện thoại cúp máy chưa bao lâu, bên kia đã truyền tới tiếng gọi ăn cơm.
Diêm Tình Anh: "Quan Thương ơi, tiệc hải sản của chị xong rồi nè".
Diêm Quan Thương:...đại tiệc thử độc thì có.
Diêm Quan Thương ngửi thấy mùi hương bay ra, một mùi tanh tanh gay gay xông vào khoang mũi, người đàn ông nhăn mũi, rõ ràng không hề dễ ngửi.
Một bữa cơm này, Diêm Quan Thương có thể nói là dung nhan sầu khổ không hề tan đi, ngay cả lọ muối vạn năng trước bữa cơm cũng không thể cứu vãn nổi.
Nhưng may mà cơm vẫn còn ăn được.
Diêm Tình Anh thấy hắn ăn hết cơm, nhấc đũa định gắp thêm thức ăn vào bát hắn: "Quan Thương, cho em này".
Diêm Quan Thương hiếm khi có được giọng điệu nhẹ nhàng, "Không cần đâu, chị ăn đi".
Diêm Tình Anh nhiệt tình mở miệng, "Em cứ ăn đi."
Diêm Quan Thương nghiêm túc nói, "Không cần đâu, chị nấu cơm vất vả chị cứ ăn đi."
Diêm Tình Anh nhìn hắn, bắt đầu đánh đòn đạo đức: "Chẳng lẽ em không thích ăn món ăn chị nấu?"
Diêm Quan Thương: "Hóa ra chị cũng nhìn ra được."
Diêm Tình Anh:...
Tô Chiết ngồi ở nơi khác không nói chuyện, yên lặng moi miếng cơm nhét vào miệng mình.
Sau khi ăn xong cơm tối, Diêm Quan Thương nhân sinh không còn gì luyến tiếc ngồi trên ghế, khàn giọng: "Thứ sáu em sẽ không về".
Diêm Tình Anh ngạc nhiên nhìn hắn: "Tại sao? Bên kia hỏi thì phải nói thế nào?"
Diêm Quan Thương: "Chị cứ nói em chết rồi".
"Cái này không tốt lắm đâu".
Diêm Tình Anh nhăn nhó, sau đó cô lại vội vàng hỏi: "Em định nói em chết thế nào vậy?"
Tô Chiết ngồi ở một bên:...
Diêm Quan Thương không chút khách khí: "Ăn cơm chị nấu mà chết."
Diêm Tình Anh:...
Cơm tối kết thúc không lâu, Quý Vân Hiên tới cửa đón người, Tô Chiết tìm cớ không xuất hiện, sau khi cả nhà rời đi mới đi ra khỏi phòng.
Lúc này đã là chín giờ tối, Tô Chiết đi đến ngồi xuống bên cạnh Diêm Quan Thương, im lặng một hồi mới mở miệng: "Cậu chủ, ngài có đói không?"
Mặt Diêm Quan Thương không hề thay đổi, tựa như vẫn chưa thể quên được bữa tối vừa rồi: "Không đói".
Tô Chiết không tin: "Tôi định nấu ít đồ ăn cho ngài".
Diêm Quan Thương: "Tại sao cậu lại nghĩ tôi sẽ ăn đồ cậu nấu?"
Tô Chiết khó hiểu: "Ngài không muốn ăn sao?"
Giọng nói của Diêm Quan Thương đầy bất đắc dĩ: "Vừa rồi Diêm Tình Anh là chủ mưu, còn cậu là đồng phạm".
Tô Chiết:...
Nhưng ban nãy Diêm Quan Thương chỉ ăn một bát cơm, căn bản không đủ lấp đầy dạ dày cho hắn.
"Thật sự không đói bụng sao?"
Người đàn ông vịt chết cái mỏ còn cứng, lại nói thêm lần nữa: "Không đói".
Tô Chiết nhún vai: "À, thế thì tôi tự nấu mì tôm