Tô Chiết vốn tưởng rằng mình không còn hi vọng, ai dè nghe xong, anh lập tức trở lại thiết lập cậu hộ lý bé nhỏ, bày tỏ dáng vẻ mà Tiểu Điềm Điềm đã dạy.
"Khi đối phương đáp ứng yêu cầu vô lý của cậu, cậu phải bày tỏ ra niềm vui khó có thể che giấu của mình, làm cho đối phương cảm nhận được người ta đã mang đến niềm vui cho cậu, để đối phương biết được giá trị hành động của người ta làm ra cho cậu.
Không nên cảm thấy xấu hổ không tự nhiên, càng làm quá càng tốt."
Cậu bé Tô Chiết thông minh từ thuở bé, thấy người đàn ông đồng ý với yêu cầu của mình, lời nói nháy mắt đã từ trong miệng tuôn ra ngoài.
"Cậu chủ, tôi biết ngài tốt nhất mà".
Âm thanh độc đáo của cậu hộ lý nhỏ truyền vào tai, "Sau này tôi muốn đi theo ngài cả đời".
Lồng ngực truyền tới một đợt tê dại, mười ngón tay liền với trái tim, bàn tay bphảng phất như đang bị vô số sợi tơ nhỏ mềm mại quấn lại.
Diêm Quan Thương nghe thấy, quay đầu sang chỗ khác, mặt hướng ra ngoài cửa sổ: "Chuyện bé xé ra to".
Thực ra đây đúng là niềm vui phát ra từ tận đáy lòng Tô Chiết, bởi vì kính râm đối với anh chính là bảo hiểm cơ thể trị giá mười triệu.
"Không đâu, sao là chuyện bé xé ra to được, tôi hết sức vui vẻ đó cậu chủ".
Gương mặt thối của Diêm Quan Thương nghiêm nghị: "Cậu vui vẻ cái gì?"
Tô Chiết trả lời: "Cảm ơn ngài đã đồng ý yêu cầu vô lý của tôi".
Vệ sĩ:...
Thì ra cậu cũng biết mình vô lý sao?
Hóa ra tất cả mọi người đều biết đó là yêu cầu vô lý, còn anh ta cũng biết, thế giới này chỉ có mình anh ta tổn thương!
Diêm Quan Thương lạnh mặt, cái cảm giác bị cảm xúc chi phối này khiến tâm trạng hắn cực tệ: "Biết rồi thì sau này hãy nhớ rõ bổn phận của chính mình".
Nói xong, hắn không tiếp tục để ý đến Tô Chiết nữa.
Dáng vẻ này của đối phương, Tô Chiết đã sớm quen thuộc.
Anh vệ sĩ quan sát tình huống phía sau, ông chủ đã lên tiếng, anh ta thân là vệ sĩ sao có thể không cho.
Anh ta yên lặng tháo kính râm xuống, trong lòng âm thầm phỉ nhổ Diêm Quan Thương.
Quả nhiên đàn ông các người kẻ nào cũng như kẻ nào!!!
Chỉ nghe người mới cười, không hay người cũ khóc.
Hồn nhiên quên mất chính mình cũng là đàn ông.
Anh vệ sĩ cầm kính râm ở trong tay, ba phần do dự, bảy phần không muốn cho, không nghĩ tới cậu hộ lý nhỏ này nhìn qua thì vô hại, sau lưng lại có không ít thủ đoạn, thật sự nham hiểm.
Ông chủ bị mê hoặc coi như bỏ đi, một người vệ sĩ như anh ta nhất định không thể!
Anh ta đã được đào tạo chuyên nghiệp!
Giây tiếp theo, sau lưng truyền tới tiếng "Ồ" mềm mại.
Cơ thể Tô Chiết hơi nghiêng về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng để nhận kính, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn vào đối phương, cảm giác mang tới không phải cái nhiệt tình tấn công người khác.
Tô Chiết vốn có tướng mạo thanh lịch, ánh mắt lạnh nhạt, tuy rằng giọng nói đặc biệt, nhưng sau khi mở miệng lại làm giảm bớt sự xa cách của gương mặt lãnh đạm kia, thêm vào không ít khí chất dịu dàng, làm cho người ta vô thức muốn tới gần bên cạnh.
"Anh vệ sĩ không đeo kính râm hình như càng ngầu hơn ban nãy."
Đối phương lướt mắt ngang qua gương mặt anh vệ sĩ, một cái liếc mắt này chính là cơ sở cho lời nói tiếp theo, tăng thêm độ chân thực, để đối phương sinh ra sự tin tưởng với lời nói của anh.
Bàn tay anh vệ sĩ vốn còn đang cứng đờ do dự bỗng nhiên dùng tốc độ thật nhanh đặt kính râm vào trong tay Tô Chiết, Tô Chiết cảm tưởng như mới có một trận gió lướt ngang qua trước mặt.
Anh vệ sĩ: Đeo đi! Mẹ nó chứ mau mau đeo lên hộ tôi cái!
Cậu hộ lý nhỏ này nói chuyện thật đờ mờ nhà nó quá là êm tai.
Vừa rồi anh ta hiểu nhầm ông chủ rồi, anh ta biết ông chủ thật công bằng, không bao giờ có lòng riêng.
Đổi lại là anh ta, đối phương muốn gì anh ta cũng cho sạch.
Tô Chiết cười cười xin lỗi đối phương: "Ngại quá, lúc ra cửa vội vàng nên không nhớ mang".
Anh vệ sĩ vội vã xua tay, ý bảo không phải vấn đề của cậu, là lỗi của cái kính râm không biết thân biết phận mà tự xuất hiện.
Tô Chiết: "Cảm ơn anh đã cho tôi mượn, tại tôi mà anh không có kính để đeo".
Anh vệ sĩ vươn tay ngăn lời của đối phương lại: "Không sao, tôi đeo cái khác".
Nói xong, anh ta móc tay vào túi áo anh lái xe, lấy kính ra, đeo lên mặt.
Lái xe:...
Sợ ông chủ nghe thấy, anh vệ sĩ nhỏ giọng nói với Tô Chiết: "Cậu đừng tự trách mình".
Lái xe:...Tóm lại người không có kính râm đeo không phải là cậu!
Tự trách cái mẹ thằng khốn nhà cậu ấy!!!
Chẳng lẽ lái xe không cần đeo kính râm hả?! Chẳng lẽ lái xe không cần giả ngầu hả?!
Tô Chiết nhận kính râm xong, đeo đè lên trên kính cận.
Anh đeo kính cận là để nhìn rõ, còn đeo kính râm là để người nhìn không rõ.
Sau khi chỉnh lại kính râm tử tế, Tô Chiết nhẹ nhàng thở phào.
Đúng lúc này người đàn ông ngồi bên cạnh lạnh lùng mở miệng: "Cậu đeo kính râm để làm gì?"
Giọng điệu của Tô Chiết có chút ngại ngùng: "Không phải chút nữa cậu chủ sẽ về nhà lớn sao".
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Thì?"
Tô Chiết xấu hổ cúi đầu: "Tôi sợ mình bị thế giới phồn hoa mê hoặc".
Diêm Quan Thương:...
Tô Chiết chưa từng tới nhà lớn của gia tộc họ Diêm, nhưng chỉ dựa vào nơi Diêm Quan Thương đang ở cũng đã đủ làm cho anh khiếp sợ không ít thời gian.
Dù sao đó cũng là lần đầu tiên anh phát hiện thì ra nhà anh ở cũng chỉ lớn ngang chừng nhà vệ sinh trong nhà hắn.
Gia tộc họ Diêm là gia tộc có quyền thế hiển hách như vậy, chắc hẳn diện tích nhà lớn không thể nhỏ được.
Tô Chiết đẩy kính râm, cười nói: "Thế nên đeo kính râm vào thì tốt hơn".
Diêm Quan Thương: "Lỡ cậu vẫn bị mê hoặc thì thế nào?"
Không nói ra thì không biết, nói ra rồi hắn mới rõ mình ghét nhất suy nghĩ như vậy.
Ai ngờ cậu hộ lý nhỏ lập tức nói to: "Sao có thể bị mê hoặc chứ, tôi chỉ một lòng muốn chăm sóc cho cậu chủ thôi".
Giọng điệu lại trở nên hung dữ hơn: "Tôi không cho phép mình có suy nghĩ như vậy!"
Diêm Quan Thương sững sờ, không ngờ cậu hộ lý nhỏ có ý nghĩ như vậy, hơi thở nghẹn trong lồng ngực xuôi đi kha khá.
Tô Chiết thấy xe đã đi được một khoảng thời gian, chắc là sắp tới nơi rồi, suy nghĩ một hồi, anh mở miệng nói: "Cậu chủ, lát nữa tới nơi tôi phải xưng hô thế nào?"
Diêm Quan Thương: "Xưng hô cái gì?"
"Không phải hôm nay bên gia đình ngài sẽ có rất nhiều người tới sao, phải xưng hô thế nào với họ vậy?"
"À cái này hả", hôm nay quả thật sẽ có không ít người tới, Diêm Quan Thương không quan tâm cho lắm, "Cứ dùng miệng mà xưng hô".
Tô Chiết:...
Thấy anh có vẻ cẩn thận tỉ mỉ quá, Diêm Quan Thương khó chịu: "Cậu để ý mấy người đó làm gì, bọn họ cũng không thèm để ý cậu đâu".
Đỉnh đầu Tô Chiết chậm rãi hiện lên một dấu hỏi chấm:?
Diêm Quan Thương: "Chính họ cũng chẳng phân biệt được người nào với người nào".
Tô Chiết:...
Thật là những đứa con hiếu thảo.
Anh biết gia tộc họ nhiều người, nhưng không nghĩ rằng lại nhiều người như vậy.
Quả nhiên một gia tộc lớn có khác.
Không chỉ tính tới những thành viên thuộc chi chính của gia tộc họ Diêm, ngay cả những người thân thích khác họ của gia tộc cũng nhất định phải chen chân trà trộn vào một tẹo.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào một khoảng sân, cũng may thân là trợ lý vài năm, coi như đã được thấy qua những gia đình giàu có, trên mặt Tô Chiết không hiện lên chút thất thố nào.
Nhưng giây phút từ trên xe bước xuống, Tô Chiết cứ tưởng rằng mình đã đi lạc vào một sân Golf.
Trông cảnh tượng rộng lớn bát ngát trước mặt, Tô Chiết nuốt nước bọt, anh có dùng tám đời không ngủ không nghỉ cũng không đủ mua được một nửa chỗ này.
Diêm Quan Thương xuống xe, nét mặt vẫn nhàn nhã như thường, tựa như hôm nay hắn chỉ về nhà nói chuyện trên trời dưới đất.
Tô Chiết đưa gậy dò đường cho Diêm Quan Thương, bởi vì không mang Golden theo, Diêm Quan Thương lại không thích tiếp xúc thân thể, gậy dò đường cùng lời hướng dẫn của người ở bên trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Tô Chiết: "Cậu chủ, chúng ta đi thôi".
Diêm Quan Thương đáp ừ.
Nhưng mười giây trôi qua, Tô