Trong phòng khách, Túc Duy An đang ngồi nghiêm chỉnh, trông cậu bây giờ giống hệt như một đứa trẻ làm sai chờ bị ba mẹ mắng.
Sự thật cũng không khác biệt gì cho cam.
"Chuyện này từ khi nào?" Đặng Văn Thuỵ ngồi ở một bên hỏi.
Túc Duy An thành thật đáp lời: "Ngày 25 tháng 12 ạ."
"..." Đặng Văn Thuỵ có hơi mất trọng điểm, "Ai là người chủ động?"
Túc Duy An ôm hết mọi chuyện vào mình, "Cháu ạ...!"
Đặng Văn Thuỵ tin được mới là chuyện lạ, anh ngay lập tức gọi điện sang cho Đàm Tự, còn bật ra cả loa ngoài.
Ở bên kia, Đàm Tự nhìn thấy Túc Duy An đã lâu rồi vẫn chưa chịu trả lời nên cũng định gọi điện thoại sang.
Thế nên hắn vừa nhận điện thoại đã lập tức hỏi, "An An đâu?"
Túc Duy An nhanh chóng đáp lời, "Em ở đây ạ."
Đặng Văn Thụy trừng mắt với Túc Duy An một cái, doạ cho cái đầu nhỏ kia phải thu trở về.
"Có phải cậu..." Đặng Văn Thuỵ tìm tận nửa ngày cũng không chọn được từ nào có thể dùng được, "Có phải cậu dụ dỗ An An trước đúng không?"
Túc Duy An: "......."
Đàm Tự lập tức hiểu được, hắn cất tiếng cười nhạo, "Ừ, vậy thì sao?"
"Tôi biết ngay mà! Cậu đúng là kẻ suy đồi nhân cách mà còn tỏ ra tốt đẹp!" Đặng Văn Thuỵ hiếm khi mắng chửi người vậy nên cách dùng từ vẫn rất đứng đắn.
Giọng điệu của Đàm Tự thì lại lười biếng, "Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, anh bây giờ có nói cái gì thì cũng vô dụng thôi."
Đặng Văn Thuỵ trợn tròn mắt.
Túc Duy An cũng vậy.
Đặng Văn Thụy: "Cháu trai của tôi không phải là bên đằng gái nhé, ai cùng với cậu gạo nấu thành cơm cơ?"
Mà ở đầu dây bên kia.
Đàm Tự đang ngồi ở trong phòng khách lớn của Đàm gia, một tay hắn tựa trán, tay còn lại cầm điện thoại, mất hứng thú xem Xuân Văn.
Mẹ Đàm ở bên cạnh thì hết sức tập trung lắng nghe, chỉ sợ sẽ bỏ sót bất cứ một câu nói nào của Đàm Tự.
Vừa nghe thấy "Gạo nấu thành cơm", khoé miệng của bà dường như cũng gần kéo lên tới tận mang tai.
Lại nói chuyện được một lúc, Đàm Tự mới buông một câu "Gặp mặt thì nói" rồi ngắt điện thoại.
Mẹ Đàm ngồi thẳng người, thu về nụ cười kia rồi xị mặt, "Con bắt nạt người khác à?"
Đàm Tự gửi tin nhắn sang cho Túc Duy An, ngoài miệng vẫn chưa kịp nói gì thì mẹ Đàm đã tiếp tục bảo.
"Chúng ta đều là dân kinh doanh, luôn luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, nếu đã làm thì phải có trách nhiệm...!có bức ảnh nào không?"
Đàm Tự nghe mà bật cười, "Không ạ."
"Ôi." Mẹ Đàm tao nhã nhấp một ngụm trà, trong lòng chỉ sợ hắn đổi ý nên vội bảo, "Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, nhanh chóng quyết định đi, hoàn cảnh lai lịch không quan trọng, chỉ cần con thích là được, khi nào rảnh rỗi thì dắt về nhà."
"Vâng." Đàm Tự đứng dậy lên tầng, "Đi Tam Á xong sẽ dắt về cho mẹ xem."
Đàm Tự vừa mới đi khỏi, mẹ Đàm đã nhanh chân chạy vào phòng làm việc gọi điện thoại cho em gái của mình, vừa mở miệng lập tức khoe khoang, "Đàm Tự nói qua năm mới sẽ đưa bạn gái về nhà ra mắt, mau mau góp ý cho tôi đi, tôi nên tặng quà gì cho con dâu thì mới được bây giờ?"
Mẹ Lăng vừa mới bị Lăng Nguyên chọc cho nổi giận: "....!"
Đàm Tự vốn dĩ muốn đi sang nhà của Đặng Văn Thuỵ ngay nhưng lại bị Đặng Văn Thuỵ đuổi thẳng.
Nguyên văn là, "Cút đi, bây giờ tôi không muốn thấy mặt cậu!"
Sự ghét bỏ bộc lộ hẳn ra cả bên ngoài.
Nhưng không muốn thấy vẫn cứ phải thấy, ngày mùng ba tết, Đặng Văn Thuỵ đẩy hành lý, mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn hai người ở trước mặt mình vừa đi tới đã sánh vai với nhau.
"Ông già Đặng, mặt anh sao thế?" Lăng Nguyên đi theo bên cạnh hỏi.
Đặng Văn Thuỵ không trả lời cậu, tiến lên ương ngạnh tách hai người kia ra.
"Tôi nói trước đấy." Đặng Văn Thuỵ chống tay lên tay cầm của vali, "Tới khách sạn tôi với An An sẽ ngủ cùng một phòng."
"Ông già Đặng, chúng ta đặt mỗi người một phòng mà." Lăng Nguyên đi lại, "Có tới bốn phòng, anh muốn chen chúc chung với An An để làm gì?"
Đặng Văn Thụy: "...."
Đàm Tự không để ý tới anh ta, đi sang lấy chứng minh thư của An An, "Đứng đây chờ anh, anh đi lấy vé."
Bốn người họ đi du lịch cũng không có mang theo trợ lý, thế nên chuyện gì cũng đều phải tự mình làm.
Túc Duy An cẩn thận nhìn cậu nhà mình, "Cháu đi giúp Tự ca." Nói rồi cầm lấy chứng minh thư của hai người chạy sang với Đàm Tự.
"....."
Đặng Văn Thuỵ không thể ngờ được rằng, bản thân mình vất vả lắm mới có thể thân thiết được hơn với cháu trai, đảo mắt một cái cháu của mình đã bị kẻ khác lừa đi mất rồi.
"Này, ông già Đặng." Lăng Nguyên ngồi trên vali, "Nghe nói Tam Á có một phố quán bar, đến lúc đó anh dắt tôi đi chơi nhé?"
Đặng Văn Thuỵ không cần suy nghĩ đã từ chối ngay, "Không, tôi sẽ ở trong khách sạn vài ngày."
Cuối cùng cũng kéo giãn được khoảng cách với Đặng Văn Thụy, Đàm Tự xoa tóc của Túc Duy An, "Đặng Văn Thuỵ mắng em à?"
Túc Duy An: "...!không có ạ." Thật ra cậu nhà mình lại mắng Đàm Tự nhiều hơn.
Đàm Tự gật đầu, "Dù sao chúng ta cũng sẽ nói, anh ta biết sớm cũng tốt."
Nơi làm thủ tục ở khoang hạng nhất không có nhiều người lắm, người phía trước vừa mới rời đi, Túc Duy An cũng dự định bước tới.
"An An?"
Hai người cùng xoay đầu lại.
Phó Thành Bạch đang đứng ở phía sau, trên tay cũng cầm một chứng minh thư, vẻ mặt của anh ta đầy ngạc nhiên, lộ ra một chút vui mừng.
"An An, cuối cùng cậu vẫn tới."
Túc Duy An thực sự không hiểu, "Chuyện gì cơ?"
Phó Thành Bạch lúc này mới phát hiện ra là ở bên cạnh cậu còn có một Đàm Tự đang đứng, không biết có phải do ảo giác của chính mình hay không, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt mà Đàm Tự dành cho mình càng lãnh đạm hơn trước.
".....!Đàm tổng, anh cũng ở đây sao." Phó Thành Bạch chỉ chào hỏi đơn giản sau đó tiếp tục nói chuyện với Túc Duy An, "Không phải là cậu cũng đi họp lớp ư? Nhìn xem, bọn họ đều đang ở kia kìa."
Nhìn theo hướng của Phó Thành Bạch chỉ, cả người của Túc Duy An đều cứng đờ hết lại.
Bảy, tám người đang đứng ở khoang phổ thông trò chuyện rất vui với nhau, đều là những gương mặt mà cậu quen thuộc.
Nhưng lần này cậu hồi phục tinh thần rất nhanh chóng, "Tôi không tham gia họp lớp."
"Như vậy sao." Phó Thành Bạch ái ngại mỉm cười, "Bởi vì chúng tôi hẹn gặp nhau ở một khu nghỉ mát rồi cùng quyết định giờ tới sân bay, tôi nghĩ là Lý Miễn đã báo cho cậu rồi chứ."
Lý Miễn là bạn cùng bàn với Túc Duy An, quan hệ của hai người không tốt cũng không xấu.
Cậu ấy không bắt nạt Túc Duy An nhưng cũng không lên tiếng vì cậu, chỉ