Vài giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn.
Trên đường đi không biết ba người ở phía trước có cãi nhau nữa hay không, bởi vì hiệu quả của tai nghe quá tốt nên ngay cả tiếp viên hàng không tới phát cơm cũng không thể đánh thức nổi cậu.
Xuống máy bay, Đàm Tự kéo hành lý của hai người đi còn nét mặt thì vẫn thản nhiên như cũ, "Tôi đi vệ sinh."
Túc Duy An đi ngay theo phía sau hắn, ngập ngừng bảo, "Cháu, cháu cũng đi."
Đặng Văn Thuỵ định nói gì đó nhưng lại thấy Lăng Nguyên sầm mặt, kéo vali của mình đi thẳng tới lối ra.
Anh cau mày, "Đi đâu vậy?"
Lăng Nguyên không thèm quay đầu lại, Đặng Văn Thuỵ đưa mắt nhìn quanh, thở dài rồi xoay người muốn tiến lên đuổi theo cậu.
"Thầy ơi." Tô Kỳ gọi anh lại, khoé miệng mang theo nụ cười, "Mọi người có gọi xe đưa đón của khách sạn không? Em chưa kịp gọi nữa, có thể đi nhờ được chứ?"
Sắc mặt của Lăng Nguyên đã tối sầm suốt cả chuyến bay rồi, Đặng Văn Thuỵ không muốn sinh thêm nhiều chuyện nên từ chối, "Tôi sợ là không đủ chỗ."
Tô Kỳ không bực nhọc mà gật đầu, "Vậy em sẽ liên hệ với trợ lý, thầy ơi, gặp lại ở khách sạn nhé."
Nói xong những lời này, Lăng Nguyên không biết đã đi tới đâu rồi.
Đặng Văn Thuỵ đẩy một xe hành lý cồng kềnh đi tìm khắp nơi, thật lâu sau mới tìm được người đang đeo tai nghe ngồi ở một góc xem phim kia.
Vừa mới định tiến lại, điện thoại bỗng vang lên tiếng vài tiếng.
[An An]: Cậu ơi, cháu với Tự ca đi sang nơi khác chơi vài ngày, cậu không cần lo lắng cho cháu đâu.
[An An]: Cũng chúc anh và Muggle kia chơi thật vui vẻ nhé.
*Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J.
K.
Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy, những người này được coi là đồ ngốc nghếch, ngớ ngẩn.
Câu ở phía sau rõ ràng là được gửi đi từ tay của tên nào đó.
Nếu cảm xúc của con người có thể được cụ thể hoá, tất cả mọi người ở sân bay đều có thể thấy được những làn khói trắng bốc lên trên đầu của Đặng Văn Thụy, anh gấp rút gọi ngay điện thoại sang, quả nhiên, tắt máy rồi.
Tiếp tục bấm số của Đàm Tự, Đàm đại thiếu gia, phó tổng Thiên Húc, những số điện thoại đặc biệt quan trọng mà từ lúc anh biết Đàm Tự tới nay, hắn chưa bao giờ tắt.
Cũng đã tắt.
Đặng Văn Thuỵ cố gắng kiềm chế lại ý muốn ném bay điện thoại của mình, anh đi tới trước mặt của Lăng Nguyên.
"Đàm Tự đưa An An đi rồi!"
Lăng Nguyên sững sờ, thanh âm của tai nghe không nhỏ nên cậu không thể nghe được rõ lắm, tiêu hoá cả nửa ngày sau thì hai mắt đột nhiên lại sáng lên, "Vậy chúng ta có thể trải qua thế giới của hai người rồi ư?"
Tựa như những giận dỗi vừa rồi đã tiêu tan sạch sẽ trong phút chốc.
Đặng Văn Thụy: "..."
Trước khi tắt máy, Đàm Tự cũng đã có gửi một tin nhắn sang cho mẹ Đàm.
Sau khi gửi xong thì bật chế độ máy bay, rời khỏi nơi này mà không xoay đầu lại nhìn chỉ một chút.
Mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi từ trước, một chiếc Toyota cỡ nhỏ đầu hai trăm vạn tệ được đỗ ở bãi để xe của sân bay.
Tài xế nhìn thấy hắn, cung kính đưa chiếc khoá xe sang rồi lập tức rời khỏi.
Còn sợ rằng chiếc xe này quá phô trương sẽ xui xẻo gặp phải Đặng Văn Thụy, nhưng bây giờ có tới hai người khác cản trở, Đàm Tự cảm thấy mình đúng thật là biết nhìn xa trông rộng.
"Tự ca." Túc Duy An thắt chặt dây an toàn, trong lòng vẫn có chút lo toan, "Hay là...!em lại gọi điện thoại sang cho cậu."
"Tiền thưởng cuối năm của em là bao nhiêu?" Đàm Tự hỏi một câu không hề liên quan.
Túc Duy An lấy ra cuốn sổ nhỏ luôn mang theo bên mình, thành thật đọc ra số tiền, chính xác tới từng con số.
"Có thể tiêu hết không?" Đàm Tự nghiêng đầu, cười nhẹ hỏi cậu, "Xem như là bao dưỡng anh đi?"
Gương mặt của Túc Duy An hồng lên, bao, bao dưỡng?
"...!có thể ạ!"
Đàm Tự mỉm cười, lấy ra hai chiếc kính râm, mang cho bản thân mình một chiếc rồi đeo một chiếc khác lên cho Túc Duy An.
Mái tóc bạc cùng với một cặp kính râm to, trông chẳng khác gì những tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Đàm Tự lúc này mới có cảm giác mình là trâu già gặm cỏ non.
Người tiếp đón đúng là rất biết ý, xe đã đổ đầy xăng, còn có nhiều đồ vật đa dạng.
Thuốc lá, đường cai thuốc, ô mai và cả sơn trà.
Đàm Tự lấy ra một điếu thuốc ngậm ở miệng, cũng không có châm lửa mà đạp chân ga rời khỏi bãi đỗ xe.
Sau khi xuống máy bay Túc Duy An cảm thấy nóng bức nên đã cởi ra áo khoác của mình, bây giờ cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng dài, không khí trong lành nên cậu mở cửa xe ra, hít sâu vài lần mới xoay đầu lại.
Ngũ quan trên gương mặt của Đàm Tự thật nổi bật, hơn nữa là đường cong của chiếc xương hàm quá tuyệt mỹ, bên miệng cắn một điếu thuốc, sườn mặt đẹp tới vô bờ.
Hắn đã sớm chuẩn bị trước nên đã cởi áo khoác của mình, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng, tay áo ôm vào cơ bắp rắn chắc, lại còn...!đeo cùng một loại đồng hồ với cậu ở cổ tay.
Túc Duy An vô thức nuốt nước bọt.
Cậu đã lớn như vậy rồi nhưng từ trước tới giờ chưa từng làm qua loạn chuyện lệch lạc nổi loạn như thế, trong lòng vẫn còn có bút bất an.
Không biết là tại gió trời* hay là vì Đàm Tự, cậu lập tức hạ quyết tâm, còn...!đâu đó có chút mong chờ.
*"Tại vì ngọn gió" được viết bởi nhà thơ Đài Loan nổi tiếng thế giới là Mạc Lạc Phu.
Nơi mà Đàm Tự đã đặt là một khách sạn suối nước nóng.
Không giống như khách sạn suối nước nóng bình thường, nghe nói rằng có hàng chục loại suối nước nóng có nhiều công dụng khác nhau ở đây.
Bắt đầu từ bên cạnh hành lang đi xuống cũng phải mất cả nửa ngày mới có thể ngâm xong được.
Để Túc Duy An trả tiền cũng không phải là tuỳ tiện nói, phòng đã đặt rồi nhưng vẫn chưa thành toán, cũng không biết khách sạn ở bên kia đã đồng ý như thế nào.
Túc Duy An khi thanh toán xong, trong mắt của cậu đều là sự vui vẻ.
Tình cảm chỉ là tương đối thôi, phải có qua có lại mới càng chân thật.
Khi bật chế độ máy bay lên để thanh toán, lập tức có ngay vài tin nhắn hiện ra, cậu cũng không dám xem nên nhanh tay vuốt lên hết sạch.
"Đi thôi." Trên tay Đàm Tự đẩy theo hai chiếc vali, "Về phòng."
Chỉ đặt một phòng.
Phòng rất lớn, ở giữa cũng có một chiếc giường rất rộng, trên trần treo một chiếc đèn chùm thật to, ngoài cửa là nước bể bơi lấp lánh, cảnh núi non bên ngoài trông vô cùng dễ chịu.
Ngành dịch vụ khách sạn nơi này có thể phát triển được là nhờ cả vào việc nằm ở vùng thượng lưu của đất nước.
Vì vị trí địa lý độc đáo, được hỗ trợ rất tốt từ cảnh núi và biển kèm theo cả khí hậu rất hợp lòng người.
Đàm Tự đặt hành lý xuống, "Anh dắt em đi chơi nhé?"
Túc Duy An thu lại bàn chân muốn đi tới bể bơi của mình, "Vâng ạ."
Gọi là đi chơi nhưng địa điểm cũng cách khách sạn không xa, nơi đó có một công viên rừng và còn có cả một cái cầu treo làm bằng dây cáp sắt.
Đã là xế chiều, sợ rằng không kịp giờ dùng cơm nên hai người không chọn leo núi mà cùng nhau đi cáp treo.
Ở trên cáp treo, Túc Duy An tựa đầu của mình lên cửa sổ rồi lấy điện thoại ra chụp một vài bức ảnh.
Ngay lúc cậu đang chụp rất hăng say thì một bàn tay to lớn lại chạm đến gương mặt của cậu, xoay cậu về.
Người đàn ông một tay chống ở trên tấm kính, tay còn lại nắm lấy cằm dưới của cậu, hôn cậu thật dịu dàng, cẩn thận.
Hôn càng nhiều lần, Đàm Tự ngày càng lão luyện, cách hôn càng lúc càng ương ngạnh bá đạo, trước sau đều hôn môi của Túc Duy An tới sưng lên mới bằng lòng buông cậu ra.
Hại khi Túc Duy An đi xuống cáp treo rồi vẫn còn phải che miệng.
Cậu đi được vài bước thì tay bị người ở bên cạnh kéo xuống, "Em che cái gì?"
Đàm Tự cứ như thế nắm lấy tay cậu, Túc Duy An tránh cũng tránh không được, nhất cử nhất động còn thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh, họ kéo nhau nhìn sang, thậm chí có người còn lấy camera chụp ảnh.
"Tự ca." Túc Duy An đỏ mặt, "Trong balo của em có mũ, anh...!có muốn đội lên không? Bị chụp không dễ chịu gì hết."
Đàm Tự đột nhiên dừng lại bước chân của mình, nghiêng đầu đến thật gần để nhìn cậu.
"Em có sợ không?" Đàm Tự hỏi, "Sợ thì đội lên nhé." Hắn nói rồi tìm mũ trong balo của Túc Duy An.
Túc Duy An vô thức nghiêng sang một bên, né tránh