Mẹ con Kim Duyên đã dọn về ở với Khánh Vân được vài tuần, cuộc sống của ba người họ mỗi ngày đều vui vẻ, bình yên theo đúng nghĩa một gia đình thực thụ...
- Juli, mặc áo ngay ngắn lại cho mẹ coi.
Kim Duyên kéo bé con lại trước khi nó mang cái bộ dạng xốc xếch ấy đi ra đường, nàng cẩn thận chỉnh lại áo rồi váy để con bé đi học.
- Con ra ngoài trước nha mẹ.
Sau khi đã gọn gàng, Juli ôm mặt mẹ hôn một cái rồi lon ton chạy ra xe chờ sẵn.
- Khánh Vân, cổ áo của chị kìa, lại đây.
Tiếp đó là chị người yêu quý hóa cũng bị nàng nắm lại chỉnh cổ áo cho chỉn chu. Thiệt tình, hai cái người này bê bối thế không biết.
- Mình đi làm thôi em.
Khánh Vân cười hề hề, hôn nhẹ lên trán nàng rồi nắm lấy tay người yêu nhỏ bé.
- Trời đất, con bé lại quên cặp.
Định đi ra rồi mà lại nhìn thấy chiếc cặp con voi đang nằm chễm chệ trên bàn, Kim Duyên ôm trán chán nản nói rồi cũng mang ra.
Lên xe, Khánh Vân đương nhiên là người cầm lái, Juli ngồi trên đùi mẹ ở ghế phụ cầm hộp sữa uống.
- Cha con các người đó nha, mai mốt làm gì cũng phải ngó trước ngó sau, tôi không có nhắc nhở hoài đâu đấy.
Nàng vừa lau vết sữa dính trên mũi Juli vừa cằn nhằn, riết rồi như nuôi hai đứa con vậy.
- Dạ!!!
Hai ba con nọ liền đồng thanh, xong thì miệng cười khúc khích. Hôm nào Kim Duyên cũng càu nhàu họ hết trơn, cho nên Khánh Vân đã dạy Juli rằng "mẹ chửi mắng thì ta giả điếc, cười cho mẹ vui" rồi đâu cũng vào đấy thôi.
5
- Làm như ngoan lắm, dạ dạ chứ có làm được đâu.
Phát ghét hà, Kim Duyên liền lườm mỗi người một cái.
.
- Khánh Vân là cái tên tôi ghét nhất trên đời này! Đừng tưởng tôi dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Trong một căn phòng nọ nồng nặc mùi thuốc lá, người phụ nữ với mái tóc vàng óng với đôi mắt đầy sự căm phẫn, vừa nói tay lại vò nát tờ giấy đến thảm thương.
- Cô định là gì? Lyn?
Kế bên ả ta là một người đàn ông mặt đầy sẹo, khẽ nhếch đôi mắt đầy ác ý.
- Những gì tôi không có thì con nhỏ đó cũng đừng mong có được. Hãy cho cô ta... biến mất.
.
Từ ngày có Kim Duyên, mọi người trong văn phòng hầu như quên sạch hình ảnh một Khánh Vân điềm đạm, ưu tư mà thay vào đó họ thấy một Khánh Vân rất là kì cục. Phải đó, phải dùng từ "kì cục" mới diễn tả được.
Như này nha, nếu như ngày trước Khánh Vân nửa ngày không nói một câu thì bây giờ nói nhiều kinh khủng, làm cho mọi người thiếu điều may cái mỏ cô ấy lại luôn. Ngoài ra, tự nhiên cô ấy lại thích ăn đồ ngọt, thích chơi gấu bông, đã vậy còn bỏ bia rượu, bỏ thuốc lá luôn chứ.
Ai nhập Khánh Vân rồi!!!
- Này! Bỏ em ra coi!
Đó đó, Kim Duyên đang pha cà phê cũng bị cô ấy làm phiền, ôm cứng ngắt phía sau.
- Cục cưng~ pha cho chị sữa nha.
Khánh Vân nhe răng cười rồi hôn chụt vào má nàng, vẫn không chịu buông tay.
- Ớn chưa? Cục cưng đó, sếp bị điên rồi.
Cô nhân viên nói nhỏ vào tai cậu nhân viên ngồi cạnh, hai người nhìn nhau cười rồi tiếp tục nói xấu sếp.
Nhưng nhờ vậy mà bọn họ làm việc rất thoải mái, sếp không còn khó tính như xưa nữa, cả văn phòng có thể tự do tám chuyện mà không còn sợ bị mắng.
- Vào uống sữa đi, bớt quậy.
Pha sữa và cà phê xong, Kim Duyên liền nắm tay chị người yêu vào trong phòng làm việc, nàng mắc cỡ ghê á.
Đẩy cô ngồi xuống ghế, Kim Duyên véo nhẹ cái má trắng trẻo trước mặt, nàng khẽ cười, Khánh Vân tăng cân rồi.
- Bé yêu cho chị hôn cái đi.
Khánh Vân nói xong liền bế nàng đặt lên đùi, môi bắt đầu chu du trên vùng cổ thơm tho.
- Thôi nào, chị lo làm đi.
Nàng cười lên vì nhột, đẩy nhẹ cái mặt dê xồm đó ra.
Tay Kim Duyên luồng vào tóc cô xoa xoa đễ dỗ dành cái người đang xụ mặt vì không được hôn, nàng hôn má cô một cái thật kêu rồi rời ra.
- Khoan đã, chị yêu em.
Khánh Vân nắm tay nàng lại, dịu dàng nói rồi mỉm cười thật tươi.
Khóe môi Kim Duyên cong nhẹ, nàng lại tiến sát tới, ôm lấy hai gò má cô. Ánh mắt nhu tình nhìn người thương, tự dưng nàng rộn ràng trong lòng. Đây là người nàng yêu nhất, cũng là người nàng từng muốn quên nhất, nhưng bây giờ lại có nhau. Thật may mắn.
- Em cũng yêu chị, cảm ơn chị... vì đã yêu thương Juli.
Mắt nàng ngấn lệ khi nhớ về khoảnh khắc cô ôm Juli và bảo vệ con bé khỏi Lyn, khi ấy, nàng biết mình yêu Khánh Vân là đúng đắn.
- Khờ quá, Juli cũng là con của chị, tại sao em lại cảm ơn vì chị yêu thương con chị chứ?
Khánh Vân đứng dậy ôm lấy cơ thể người yêu vào lòng, bàn tay ân cần vuốt nhẹ tấm lưng nàng. Cô chưa từng cảm thấy thiệt thòi, chỉ thấy thương mẹ con nàng.
- Hay là mình cùng nhau có con đi chị?
Nàng ngước lên, vân vê sườn mặt tinh tế của cô, thật dịu dàng.
Điều này là Khánh Vân hơi bất ngờ, cô nhíu mày, lại hỏi kỹ:
- Em chắc chứ? Juli còn bé quá.
- Chị đừng lo, con bé rất ngoan với lại em biết Khánh Vân sẽ luôn yêu thương con.
Nàng mỉm cười chắc chắn rồi nhướng người hôn lấy môi cô, hai tay vòng qua eo ôm thật chặt.
Giờ đây Khánh Vân đã có thể nhẹ lòng rồi, Kim Duyên không còn mặc cảm về bản