Rốt cuộc hai mẹ con Kim Duyên cũng đã làm hòa, như vậy có nghĩa là Khánh Vân tiếp tục bị cho ra rìa.
- Mẹ ơi, con muốn ôm mẹ ngủ à.
Con bé Khánh Đan chẳng biết đã chui vào đây từ lúc nào, cô vừa nhìn qua đã thấy nó ôm lấy Kim Duyên, giọng nũng nịu đòi hỏi nàng.
- Rồi, bé cưng ngủ với mẹ ha.
Kim Duyên xoa đầu con gái, đặt nó nằm ngay ngắn trong vòng tay mình. Cục bông nhỏ này tuy là nghịch ngợm nhưng rất đáng yêu đó nha.
- Về phòng đi.
Còn Khánh Vân thì không thấy vậy, cô liền híp mắt, giọng điệu khó chịu muốn đuổi con đi.
- Mẹ~
Cục bông nhỏ nào có quan tâm mẹ Vân, nó liền giở chiêu nhõng nhẽo, nhụi nhụi vào lòng mẹ Duyên rồi dùng cặp mắt long lanh nhìn nàng.
Kim Duyên phì cười, ôm con gái đang nũng nịu trong lòng, tay thì khều chồng. Khánh Vân hừ lạnh, cô biết mình làm gì đủ sức chống lại hai mẹ con nàng chứ, đành chịu thua.
- Con nằm vào trong đi.
Nhưng vẫn có điều kiện. Khánh Vân bồng con bé đặt nó nằm sát vách, lấy gối cho nó rồi cô thì nằm bên ngoài, ôm lấy vợ ở giữa.
- Mẹ Vân~ cho con ôm mẹ Duyên nữa.
Khánh Đan lại kêu ca, con bé phồng má lên bất mãn vì mẹ Vân cứ ôm chặt cứng lấy mẹ Duyên thôi.
- Hong~ cho con ngủ chung là may phước rồi, im lặng đi.
Vậy mà Khánh Vân lại phũ phàng xua tay, còn xoay nàng lại giữ chặt trong lòng như chọc tức con gái.
Kim Duyên hết nói, nàng cóc lên đầu cô một cái nhẹ rồi thoát ra, sau đó nhích lại gần bé con. Nói gì thì nói, ôm cục bông nhỏ ngủ vẫn là sướng nhất tại ôm chồng toàn bị dê không.
- Lêu lêu~
Bé con có được chỗ dựa vững chắc liền lên mặt, thè cái lưỡi ra chọc quê cô.
Biết nói gì giờ, Khánh Vân đành bất lực liếc xéo nó. Sao lúc bị Kim Duyên la không ra oai đi, được cưng cái là trở thái độ. Con bé bội bạc, chờ đó.
- Ngủ đi con.
Kim Duyên thậm chí còn không thèm quan tâm tới bản mặt đen như đít nồi của chồng mà chỉ hôn hít con gái yêu, dịu dàng dỗ nó ngủ.
Đợi một lúc sau, cái cục bông đó cũng chìm vào giấc ngủ. Kim Duyên kéo mền lên cho con rồi hôn nhẹ trán nó, thơm ghê.
- Nè, vợ quên chị rồi.
Khánh Vân vờ tội nghiệp, ngón tay chọt chọt vào eo nàng.
- Thôi đi, chị trẻ con quá.
Nàng xoay lại, trề môi nựng cái má đang ục ra của cô. Coi kìa, bình thường cưng vợ cưng con lắm, mà thi thoảng cũng giở chứng thích so đo với con gái.
- Em mới là trẻ con.
Ngay lập tức Khánh Vân cắn môi không đồng tình, chỉ tay vào má vợ. Nói sai rồi nha, cô hơn nàng tận 4 tuổi đó. Còn Kim Duyên mới là em bé nhõng nhẽo.
- Xì~ ai còn bú em người đó là trẻ con.
Kim Duyên nhướng mày không chịu thua, tay còn gõ gõ lên mũi Khánh Vân một cách đắc ý.
- Ừ cho miếng sữa đi.
Kiểu này thì Khánh Vân chịu, không cãi nữa mà dụi mặt vào ngực nàng hít hít.
- Hết sữa rồi.
Nàng đẩy đầu cô ra rồi cười khì khì trêu ghẹo, xong thì xoay lưng lại ôm lấy con gái cưng.
- Nè. - Bất mãn.
- Ngủ đi, em thương.
Kim Duyên kéo tay chồng đặt ngang eo mình, nắm lấy bàn tay thon thả ấy mà xoa xoa. Hôm nay nàng mệt, không chiều cô nổi đâu.
Vậy thì Khánh Vân cũng không đòi hỏi nhưng mà tay thì vén áo vợ lên, tìm đến ngực nàng sờ sờ. Không cho bú thì sờ. Cô cưng chiều hôn lên đỉnh đầu vợ rồi dỗ nàng vào giấc ngủ. Nhìn hai bảo vật nhà mình yên bình chìm vào giấc mộng, lòng Khánh Vân ấm áp biết bao nhiêu. Gia đình nhỏ mà hạnh phúc thật to.
.
Sáng hôm sau, Kim Duyên thức dậy khi mặt trời còn chưa lên, nàng vừa mở mắt đã thấy cái đầu của Khánh Vân ụp vào ngực mình, miệng còn chẹp chẹp nữa chứ. Biến thái, chắc lại mơ thấy gì lung tung rồi.
Thấy chồng con ngủ ngon quá nên Kim Duyên không gọi dậy, chỉ rón rén rời khỏi giường rồi đi ra ngoài.
Khi nàng rời đi nào có biết...
- Có con quái vật!!!
BỐP
Khánh Đan ngủ mớ vừa đá vào mông mẹ Vân của nó.
- Gì vậy? Hơ~
Chấn động không nhỏ khiến Khánh Vân phải tỉnh mộng, cô ôm mông mình xoa xoa, nhìn thấy con gái nằm giơ chân lên liền hiểu.
Thế là Khánh Vân phải giúp nó nằm lại ngay ngắn, che mền lại cho siêu quậy nhà mình. Ngộ ghê, cả đêm ngủ chung với Kim Duyên nó có quậy đâu, tự nhiên giờ đá cô cái đau ơi là đau.
Mà thôi, ngủ tiếp đây.
.
- 7 giờ rồi, dậy đi.
Kim Duyên vào lại phòng, chống tay ngang hông gọi hai tên lười biếng dậy. Rõ là hôm qua nói sẽ phụ nàng mà giờ vẫn ngáy o o là sao?
Đúng là mẹ nào con nấy, đến ngủ cũng y hệt nhau, chổng hết cả mông lên. Mất nết thiệt chứ.
- Dậy dậy.
Nàng vỗ bộp bộp vào mông hai mẹ con đang say sưa ngủ kia, lì ghê ta ơi.
- A~ ngủ miếng.
Khánh Vân cự nự, gạt tay vợ ra rồi chui vào mền ngáy tiếp.
- Dâu à.
Phải đổi chiến thuật, Kim Duyên quay sang dịu dàng bế Khánh Đan lên. Kêu cái cục nhỏ rồi mới trị được cục lớn.
- Mẹ~
Hiệu quả tức thời, con bé liền tỉnh mà dụi dụi mắt.
- Gọi mẹ Vân dậy, chiều nay con sẽ có búp bê mới.
Hôn vào má con bé rồi nàng đặt nó xuống giường, tự tin quay lưng rời đi.
Không biết Khánh Đan đã dùng cách nào, uy lực như thế nào mà chỉ 30 giây sau, trong phòng liền vang lên tiếng la thấu trời của "ai đó".
- Aaa... dậy rồi dậy rồi, con ra ngoài đi.
.
- Con muốn ai nấu bữa sáng nào?
Kim Duyên soạn nguyên liệu ra để lên bếp, sau đó cười nói với cục cưng đang đứng bên cạnh mình.
- Mẹ Vân nấu ạ.
Con bé chỉ về phía Khánh Vân rồi nắm tay Kim Duyên kéo ra ngoài.
- Rồi rồi, tui làm liền đây.
Đương nhiên Khánh Vân làm gì có sự lựa chọn, đang uống trà cũng phải lủi thủi đi vào bếp phục vụ cho vợ con. Ai mượn cô cưng hai nàng công chúa đó quá chi, để bị mẹ con nó ăn hiếp cũng không dám hó hé.
Ngoài này, Khánh Đan vui vẻ ngồi trên đùi Kim Duyên xem hoạt hình. Thật ra là tại mẹ Vân nấu ăn ngon số 1 nên con bé nó mới đòi, còn mẹ Duyên hôm bữa làm cháy chảo thịt bị bà ngoại la quá chừng. Hehe.
Khánh Đan à, con cũng thật ranh ma.
Sau khi ăn xong bữa sáng, con bé chạy vào phòng soạn sành tí đồ rồi đi ra với cái nón lá và một chai nước suối. Định làm gì nữa đây?
- Con đi bắt cá với cậu Khôi nha mẹ? Lát nữa con về.
Xin phép xong, con bé chạy ùa một mạch ra ngoài cửa, hướng về phía nhà