Trong ngôi trường cấp ba này không ai là không biết đến Nguyễn Trần Khánh Vân cả, cô ấy là học sinh lớp 12, xinh đẹp, thông minh lại giỏi thể thao. Khánh Vân được không ít bạn học theo đuổi, nhưng trước giờ cô chưa từng để mắt đến họ bởi vì Khánh Vân không thích bọn công tử bột, lại càng chán ngán cái thể loại tiểu thư bánh bèo.
Mỗi ngày đến trường cô đều phải nhận hàng tá quà ở trong hộc bàn, nào là bánh kẹo, son môi, nước hoa gấu bông,... haizz, cô đâu có thiếu tiền mua mấy thứ này. Thế là Khánh Vân đều đem son với nước hoa tặng lại cho mấy bạn nữ trong lớp, bánh kẹo với gấu bông thì ôm về, mỗi cuối tuần sẽ đến thăm trại trẻ mồ côi rồi tặng cho chúng. Coi như là các bạn theo đuổi cô góp một chút quà cho bọn trẻ ở cô nhi viện đi.
.
- Nè, mày mới vào đây thì liệu hồn mà nghe lời bọn tao, không thì tao không dám chắc mày được yên ổn học ở đây đâu.
Khánh Vân lấp ló cái đầu trước cửa nhà vệ sinh, một nhóm 4 nữ sinh đang đứng hâm he một cô nàng nọ. Cô nhận ra họ đều là đám tiểu thư đanh đá chuyên ăn hiếp các bạn học yếu thế hơn mình, đặc biệt là những người mới chuyển đến.
Nên ra tay giúp đỡ không ta? Nhưng mà cô nàng xinh xắn quá, gương mặt trông lại rất ngây thơ, Khánh Vân không thể nhắm mắt làm ngơ được.
- Mấy cô làm gì đó?
Cô bước vào rồi hét lớn làm cô ả nọ buông tóc của bạn nữ kia ra.
- Vân?
- Hả hả, Vân cái gì? Tin tôi nói thầy giám thị là mấy người ở đây ăn hiếp bạn học không?
Trước ánh mắt đáng sợ của Khánh Vân, cả đám nữ sinh bị dọa cho hồn vía lên mây mà hùa nhau chạy hết ra ngoài.
Khánh Vân phủi tay nhìn qua cô gái kia, xem phù hiệu thì mới biết em ấy là Nguyễn Huỳnh Kim Duyên học lớp 10. Cô bé này sở hữu gương mặt cực kỳ xinh đẹp, rất đáng yêu trong mái tóc dài được buộc gọn gàng.
- Chị là Khánh Vân, lớp 12A1, chào em Kim Duyên.
Cô tươi cười chìa bàn tay ra trước mặt em, cô bé rụt rè bắt tay lại với cô.
- Đi với chị nha?
Không biết sao nữa nhưng Khánh Vân có hơi xao xuyến trước đôi mắt trong veo ấy rồi.
.
Tới căn tin, Khánh Vân bảo em ngồi xuống bàn rồi đi mua gì đó, em cũng không biết thế nào nên cũng nghe lời cô ấy mà ở yên một chỗ.
- Kim Duyên, em uống cam hay đào?
Một lúc sau Khánh Vân quay trở lại, trên tay cầm theo hai chai nước ngọt cùng một bịch snack khoai tây.
- Em uống cam.
Kim Duyên nhận lấy chai nước từ tay cô ấy.
Khánh Vân khẽ cười nhìn cái bộ dạng nhút nhát dễ thương đó, cô mở bịch bánh rồi đẩy lại trước mặt em.
- Em mới chuyển tới sao?
- Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên.
- Ra là vậy, ở đây có mấy đứa hay gây sự, em tốt nhất nên tránh xa tụi nó ra.
Cô nhướng người qua nói nhỏ vào tai em, Khánh Vân thì không sợ chứ người hiền lành như Kim Duyên đây thì có hơi e ngại.
- Dạ cảm ơn chị vì chuyện lúc nãy.
Kim Duyên gật gù, nếu Khánh Vân không xuất hiện kịp thời thì có lẽ tụi nó đã lấy hết đồ của em rồi, đến lúc đó thì thật đáng sợ. Chị gái này thật là tốt bụng và ngầu quá đi.
.
Ngày hôm sau, vào giờ giải lao, không biết ai khiến mà Khánh Vân cùng bạn học đi lòng vòng lại đứng trước lớp của Kim Duyên. Cô nhìn vào trong thì thấy em đang ngồi một mình, tay cầm quyển sách say sưa đọc. Khánh Vân chăm chú vào em đến nỗi cô bạn bên cạnh đánh vào người mấy cái mới chịu tỉnh ra.
- Bộ mày để ý ai trong lớp này à?
Phương Khánh nhìn theo ánh mắt của Khánh Vân rồi cười khẩy trêu ghẹo.
- Làm gì có.
- Có phải là cô bé đó không?
Bất ngờ Kim Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, Khánh Vân vội vã kéo bạn mình đi chỗ khác, mặt cô thì đỏ lựng. Mẻ mà nói bậy thì chết cô.
.
- Vân và Duyên, hay Duyên và Vân nhỉ?
Trong phòng ngủ của Khánh Vân, bà chị Hương Ly cứ lải nhải mãi cái câu nói đó đã hơn chục lần, làm cô muốn đá bà ấy ra cửa sổ cho xong.
- Này chị im lặng giùm cái đi.
Khánh Vân ném cái gối vào mặt chị gái, người gì đâu mà dai như đỉa, hỏi sao chị dâu không chửi suốt.
- Mà cưng thích bé ấy thật hả?
Hương Ly thôi chọc em gái nữa mà nhảy lên giường, tay vỗ nhẹ mặt con bé ngốc một cái.
- Chị nhiều chuyện quá đi, không có đâu.
Khánh Vân bị nói trúng tim đen nên mắc cỡ đến đỏ mặt, phải ôm cái gối lên để giấu cặp má như hai quả cà chua chín mọng của mình.
- Ngày xưa lúc chị mới yêu chị dâu mày cũng ngại ngùng thế thôi, mà giờ có hai đứa con luôn rồi nè.
Ôi chị Ly đừng nói nữa, bé Vân lại đau tim mất. Chẳng hiểu sao tự nhiên cô lại mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ nữa, Kim Duyên sẽ cùng Khánh Vân chăm sóc cho gia đình bé nhỏ, khi ấy thật là hạnh phúc biết bao.
3
Lại đi xa quá rồi, ngay cả nói chuyện tử tế với Kim Duyên thêm một lần nữa cô cũng chẳng dám.
.
Thế là cứ mỗi ngày đến trường, trong học bàn của Kim Duyên lại xuất hiện những món quà nho nhỏ, khi là hộp sữa dâu, khi là một túi kẹo nhỏ, hoặc là một con gấu bông bé bé vô cùng đáng yêu. Nhưng danh tính của người tặng những món đồ đó thì Kim Duyên không hề biết, vừa vào lớp em đã thấy rồi.
Hôm nay cũng vẫn như thế, món quà em nhận được là một chiếc móc khóa hình Doraemon. Kim Duyên mỉm cười cất nó vào trong balo, các bạn trong lớp lại bàn tán nữa rồi. Người thì ngưỡng mộ khen tấm tắc, nhưng lại có một số bạn học lại vì ghen tỵ mà mỉa mai. Thôi cũng kệ, Kim Duyên quen rồi.
- Sướng ghê nha, bà có người yêu lãng mạn ghê á.
Ngọc Thảo, người bạn thân nhất của trong lớp của Kim Duyên ngồi xuống vô vai em tỏ lời ngưỡng mộ.
- Người yêu gì chứ, tui còn không biết mấy thứ này là của ai nữa.
Kim Duyên bối rối gãi đầu, tất cả quà mà em nhận được đều cất một góc ở tủ trong phòng ngủ, chỉ trừ bánh kẹo là sẽ đem tặng cho đứa cháu nhỏ.
- Thật á? Vậy là có người đang crush bà một cách say đắm rồi, chắc là đẹp trai lắm.
Ngọc Thảo đan hai bàn tay lại với nhau, cặp mắt sáng rỡ tưởng tượng ra cái người ngày ngày bí mật để quà vào hộc bàn của bạn mình, chắc là người ấy tuyệt vời lắm.
Nhưng Kim Duyên lại không muốn sự thật là một anh chàng đẹp trai nào đó đâu. Hưm, em thích con gái cơ.
- Bất ngờ ghê nha, người đó lại là chị Khánh Vân, nhỉ?
Bỗng nhiên có ba nữ sinh lớp 11 kênh kiệu bước tới chỗ Kim Duyên. Đấy là mấy người nổi tiếng thích bắt nạt