- Khánh Vân đâu rồi?
- Dạ, chị Vân nói là đi đòi nợ giùm anh đấy ạ.
- Hả? Tìm nó về đây mau lên.
.
Căn nhà nồng nặc mùi thuốc súng, bầu không khí trở nên căng thẳng, ảm đạm khác thường.
Chính giữa nhà là cặp vợ chồng độ ngoài 50 tuổi, dáng vẻ lom khom tội nghiệp và trước mặt họ là bọn xã hội đen bặm trợn.
- Không có tiền là sao? Đây là lần thứ mấy rồi hả?
Người đàn ông đầu trọc, tay chân xăm kín quát lớn, kèm theo đó là chiếc ghế bị hắn ta hất ngã.
- Chúng... chúng tôi chưa xoay sở được... khi... khi nào... có sẽ trả cho các người mà... khụ khụ...
Hai vợ chồng lập tức quỳ xuống, run run van xin, họ thực sự đã khổ lắm rồi.
- Ba mẹ, hai người có sao không?
Từ bên ngoài, một cô gái sốt sắng chạy vào, gương mặt vô cùng hốt hoảng. Nàng vội đi tới chỗ ba mẹ đang quỳ gối trước bọn đòi nợ.
- Bắt con nhỏ kia ra!
- Dạ.
Lập tức nàng bị hai tên lôi ra, bọn chúng mạnh bạo đến nỗi khiến nàng đau đớn.
- Kim Duyên... xin mấy người tha cho con gái tôi.
Vợ chồng họ tức tốc bò lên, nước mắt giàn giụa mà cầu xin. Họ chỉ có một đứa con gái, nếu nó bị gì thì hai thân già này không sống nổi mất.
- Ba, mẹ đừng lo cho con.
Kim Duyên trong tay bọn chủ nợ như con cá mắc vào lưới, nàng sợ hãi rơi nước mắt nhưng vẫn không thể để ba mẹ bị bọn chúng ức hiếp. Vẫn cố tỏ ra kiên cường mặc dù biết khi bị đưa đi, kết cục sẽ chẳng thể tốt đẹp.
- Khoan đã!
Đột nhiên một giọng nữ vang lên bên ngoài cửa, chất giọng sắc lạnh, dứt khoát khiến ai nấy đều ấn tượng.
Bước vào là một người phụ nữ chưa ngoài ba mươi tuổi, diện trên mình bộ âu phục thanh lịch, dáng người cao ráo thanh thoát. Cô ấy sở hữu ngũ quan sắc xảo, nước da trắng sứ, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ càng thêm phần lôi cuốn.
Ngay khi người này bước vào, đám người hung dữ kia đã dạt sang hai bên mà cúi đầu. Đủ biết cô ấy có uy lực thế nào.
- Bắt phụ nữ là sao? Anh tôi cho phép các người mạnh tay với phụ nữ hả?
Cô bực tức mắng mỏ, sau đó đi tới tát cho tên đứng đầu một phát, tuyệt nhiên hắn chỉ biết nín thin.
- Bọn em xin lỗi chị Khánh Vân.
- Em có sao không?
Không thèm quan tâm bọn đàn em nữa mà Khánh Vân liền quay sang Kim Duyên, dịu dàng đỡ nàng đứng dậy.
- Em không sao, cảm ơn chị.
Nàng mím môi gật đầu rồi rụt rè ngước lên nhìn cô, bất chợp bắt gặp nụ cười nhẹ nhàng như nắng mai của đối phương.
- Về đi, ở đây tôi lo.
Cô quay lại ra lệnh cho những người khác.
- Nhưng chị, còn tiền nợ...
- CÚT!
Lì lợm, phải dùng tiếng hét mới chịu nghe.
Xong việc, Khánh Vân đến chỗ gia đình họ đang đứng, cầm lấy tờ giấy nợ xem qua một chút. Cô khẽ nhíu mày, nhiều tiền thế này, hình như có chút vấn đề.
- Số tiền này tôi sẽ nói anh tôi suy nghĩ lại, cả nhà đừng lo nữa.
Khánh Vân suy nghĩ một hồi rồi mới nói.
- Em cảm ơn chị, em sẽ làm mọi thứ để trả nợ cho chị.
Nghe tới đó Kim Duyên nhẹ nhõm trong lòng, không khỏi vui mừng mà quỳ rạp xuống dưới chân Khánh Vân. Cả đời của nàng chưa từng gặp giang hồ nào mà tốt như vậy.
- Nè nè em đứng dậy đi, không có gì mà.
Cô bối rối kéo Kim Duyên lên, nhưng mà lúng túng quá thành ra làm nàng ngã nhào vào lòng mình luôn.
Trong giây phút ngắn ngủi, Khánh Vân không biết vì sao mình lại siết chặt cô gái này vào lòng nữa. Nhưng mà nàng ấy vừa ấm vừa thơm nữa, thích quá.
Không được! Làm giang hồ mà không có chính kiến gì hết, người ta sẽ chê cô là giang hồ nửa mùa mất.
- Em xin lỗi.
Kim Duyên ngại ngùng rời tách khỏi Khánh Vân, lí nhí nói.
- Cảm ơn cô nhiều lắm, gia đình chúng tôi không biết lấy gì để đền đáp.
Ba mẹ nàng cũng biết ơn cô không sao kể hết, đôi mắt họ long lanh vì xúc động.
- Không cần đền đáp đâu ạ...
Khánh Vân lắc đầu, sau đó thong thả bước ra ngoài, cô chỉ làm chuyện nên làm thôi.
Chợt đi được vài ba bước, cô quay lại, đùa đùa thật thật:
- À, con gái hai bác nếu chưa có người yêu thì chờ con nha.
Vậy mà Kim Duyên trong này lại đỏ mặt, tim cũng đập loạn lên. Nói gì vậy chứ? Chờ là chờ cái gì?
.
- Á Vân em... khặc... bỏ anh hai ra.
- Sao anh ăn lời cắt cổ vậy hả? Có tin em méc ba phạt anh không? Hả hả?
- Bỏ ra... khặc khặc... từ từ coi.
Trong văn phòng nhìn có vẻ trang trọng, nho nhã lại có hai anh em đang giằng co với nhau. Anh trai thì bị em gái khóa tay, nắm cổ áo lắc lắc.