Ngồi nhâm nhi trong quán cà phê gần nhà, tôi đang lướt facebook thì vô tình thấy một bài viết tìm phòng trọ.Bất giác dưới cái tiết trời 11-13 độ này, kèm thêm một chút gió lạnh mùa đông đang khẽ lùa qua khe cửa. Mọi thứ diễn ra xung quanh đều khiến tôi nghĩ đến câu chuyện của một cô em tôi quen.Câu chuyện này cũng được kể vào một mùa đông lạnh lẽo, cách đây cỡ chừng một năm, nhưng dường như tất cả lại ùa về trong tâm trí, nghĩ lại thôi, tôi phải rùng mình một cái, cái rùng mình mặc dù không có gió đông, cái rùng mình của sự sợ hãi.***Tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường, tôi khẽ lay người ngồi dậy, cố lết ra khỏi cái chăn ấm áp đang cuốn lấy người mình.- Alo ai vậy?- Anh Tuấn phải không, Em, Vân đây.- Hôm nay chủ nhật, sao mày gọi anh sớm vậy?- Em có việc này muốn kể cho anh nghe, chuyện này gặp nhau sẽ dễ kể hơn.- Thôi được rồi, thế mấy giờ gặp, sớm sớm nhé, đằng nào anh cũng mất giấc rồi.- Vậy tầm tám giờ đi anh, vẫn quán cà phê cũ.- Ờ, tí anh ra.Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tám giờ cũng đến, bước chân ra khỏi phòng, cái lạnh của mùa đông vội vàng tấp tới, lạnh, lạnh lẽo vô cùng cái tiết trời của miền Bắc.Dắt xe máy ra ngoài, tôi đi đến quán cà phê đã hẹn với cái Vân, đến nơi, tôi thấy nó ngồi đó từ bao giờ.- Mày đến lâu chưa em.- Em cũng vừa đến thôi, anh ngồi đi, anh gọi gì em gọi luôn.- Vẫn như xưa, một nâu nóng.Sau khi gọi đồ, cái Vân vào chủ đề luôn, không để tôi phải mở lời hỏi nó.- Anh dạo này còn viết truyện không?- Anh còn, sao thế, muốn anh viết về cuộc đời của cô à.- Có lẽ là một chút... – Tôi khá ngạc nhiên với câu trả lời này của Vân.- Câu chuyện sau đây em kể, không biết vì điều gì thôi thúc, khiến em muốn kể cho anh, để anh viết lại cho em thành một câu chuyện hoàn chỉnh.Câu chuyện của nó muốn kể cho tôi đại khái là về quãng thời gian gần năm tháng trước, quãng thời gian mà nó vẫn còn đang ở trong Nam làm việc.Tôi quen cái Vân từ hồi còn học đại học, hai anh em chơi với nhau khá thân. Còn từ khi nó vào trong Nam đến giờ, cũng đã lâu không gặp, làm ở đó được nửa năm ngắn ngủi, thì nó bất ngờ xin chuyển về đây.Nay gặp lại, vẻ mặt nó không còn vui tươi, năng động như trước, mà thay vào đó là một nét đượm buồn.Sau khi ly nâu nóng của tôi được đặt trên bàn, nhấp một ngụm đầu tiên, tôi cảm thấy ấm hẳn lên, cái ấm nóng của cà phê hòa quyện với cái lạnh của mùa đông, một sự lựa chọn hoàn hảo.Về cái Vân, nó bắt đầu câu chuyện của nó ngay sau đó, còn tôi, thì ngồi chăm chú lắng nghe.***Tốt nghiệp cũng được mấy tháng rồi, vì muốn được trải nghiệm nhiều thứ hơn, tôi mới xin bố mẹ để tôi vào trong Nam làm việc.Vào đây không có người quen lại lạ nước lạ cái, đêm hôm trước ngủ lại nhà nghỉ, đến hôm sau tôi phải mất gần một ngày trời mới tìm được một dãy trọ giá cả khá hợp lý, lại gần công ty.Đặc biệt hơn cả là nó còn gần một trường đại học, nên mới có cái giá sinh viên đến vậy, kể ra cũng may, tôi đang hỏi đường thì gặp ngay bà chủ trọ đi chợ, thế là được bà ấy dẫn đến nơi này.Dãy trọ nhìn tổng thể khá bắt mắt, có sáu phòng được xếp thành hình chữ U, còn ở giữa là một khoảng sân rộng kéo dài ra phía cổng. Dãy trọ này được thêm một điểm cộng nữa là không xa đường to là mấy, nên khá thoáng và tiện lợi. Về căn phòng mà bà chủ trọ định cho tôi thuê thì quá vừa ý, căn phòng ở giữa lòng chữ U, phòng khép kín và có đầy đủ nội thất.Chính vì có quá nhiều thứ tốt nên tôi đã ưng luôn từ cái nhìn đầu tiên, đồng ý ngay với bà chủ trọ để chốt hợp đồng thuê phòng, bà ấy có vẻ mừng rỡ lắm, còn bảo tôi có thể dọn vào ở luôn. Không cần chờ đợi thêm, bà chủ trọ chào tôi ra về, còn tôi xách cái vali nặng chịch của mình vào phòng để dọn dẹp và thu xếp nơi ở mới.Về phần người trọ ở đây theo lời của bà chủ trọ nói thì có cả sinh viên lẫn người đi làm như tôi. À mà có vài điều khiến tôi có chút để ý là căn phòng bên cạnh được khóa kín, tôi nghe bà chủ trọ nói, căn phòng đó không có ai thuê nhưng cũng không định cho thuê, tôi thắc mắc nhưng rồi cũng gạt sang một bên.Dọn dẹp xong xuôi, dãy trọ vẫn vắng bóng người, tôi thầm nghĩ có lẽ đến chiều tối họ mới về. Vì mệt nên tôi ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi cũng không biết vì sao tôi lại mơ thấy tôi đang đứng ở cổng dãy trọ, còn về căn phòng bên cạnh, nó đang mở.Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lững thững bước về phía căn phòng ấy, bước chân vào bên trong, tôi thấy nó khá giống phòng tôi, chỉ khác về cách bố trí nội thất.Nhưng đặc biệt hơn cả là sự bụi bặm của nó, sau khi nhìn ngang nhìn dọc, tôi thấy một chiếc váy đỏ được đặt ngay ngắn trên giường, tò mò tiến đến, tôi cầm chiếc váy lên, bất giác tôi phải ném nó lại giường.Bởi lẽ, chỉ trong phút chốc chạm phải, cảm giác nơi hai bàn tay tôi nhói lên như chạm vào gai, kèm theo đó là một sự lạnh buốt khó tả khiến tôi phải rùng mình.Nhìn lại trên giường, tôi không thấy chiếc váy đỏ ấy đâu nữa, đảo mắt xung quanh tìm kiếm cũng không thấy, bỏ cuộc, tôi bước nhanh ra khỏi căn phòng đầy cổ quái này.Đến cửa tôi đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh buốt. Phản xạ tự nhiên khiến tôi ngoái đầu lại nhìn, bất ngờ ở trong phòng từ khi nào đã có một cô gái. Và hơn cả đập vào mắt tôi khi ấy, là chiếc váy đỏ cô ta đang mặc giống hệt chiếc váy tôi vừa cầm.Dù biết có điều chẳng lành, nhưng chân không theo sự điều khiển, tôi đi đến chỗ cô gái ấy, lúc cô ta quay đầu lại thì cũng là lúc tôi giật mình tỉnh giấc vì có tiếng gõ cửa bên ngoài.Mệt mỏi toàn thân, tôi cố lết dậy để ra xem ai gõ cửa, mở cửa phòng, trước mặt tôi là một người thanh niên khá đẹp trai, cậu ta cũng cỡ tuổi tôi hoặc hơn một chút. Thấy tôi ngây ngốc, cậu thanh niên đưa tay ra huơ huơ trước mặt, khiến tôi đỏ mặt mà cúi xuống.- Chào bạn, bạn mới dọn đến đây phải không? – Người thanh niên cất giọng, một giọng nói khá ấm và có phần thu hút.- Vâng, em là Vân, em mới chuyển tới lúc chiều, còn anh là... – Tôi bối rối vì phần còn ngượng.- Mình tên Tùng, mình cũng ở đây, bạn sinh năm bao nhiêu để tiện xưng hô, chứ bạn gọi mình là anh mình hơi ngại.- À vâng, em năm nay 22, vừa mới ra trường, em ở ngoài Bắc, hiện vào đây làm việc.- Thế mình hơn bạn hai tuổi, bạn phải gọi mình là anh rồi.Người thanh niên tên Tùng bỗng nở nụ cười, nụ cười khiến một đứa con gái như tôi phải mê mẩn.Bỗng cắt ngang sự mê mẩn ấy của tôi là tiếng chuông điện thoại trong phòng, theo phản xạ tôi chạy ngay vào để nghe, thì ra là mẹ tôi gọi để hỏi thăm tình hình tôi thế nào, buôn chuyện với mẹ mãi đến khi cúp máy tôi mới nhớ ra anh Tùng. Định quay ra xin lỗi thì anh ấy đã đi từ khi nào, tôi cảm thấy thất vọng và áy náy.Bụng tôi bỗng reo lên từng hồi, tôi đóng cửa và đi ngay ra ngoài đường để tìm một quán ăn lấp đầy cái bụng. Sau một hồi loay hoay thì tôi cũng tìm thấy một quán ăn bình dân, tôi bước vào chọn cho mình một suất cơm, sau khi ăn xong, tôi tìm kiếm một quán cà phê nào đó để thư giãn như là một thói quen khó bỏ.Ngồi đến tầm chín giờ tối, tôi bước chân về trọ, dãy trọ bây giờ đã tràn ngập ánh đèn, nhưng lạ lùng hơn cả là phòng nào cũng đóng chặt cửa dù bây giờ là mùa hè, khá nóng. Nhưng do buồn ngủ nên tôi cũng kệ, lết thân về phòng tôi nằm bệt xuống rồi ngủ lúc nào không hay.Sáng hôm sau thức dậy đi làm buổi đầu tiên, xóm trọ lại im ắng như vẻ vốn có của nó. Đi làm đến chiều, về đến nơi, tôi bắt gặp một anh ở căn phòng đầu tiên từ cổng vào, dãy bên tay phải. Nói chuyện với anh này khá là thoải mái, anh này năm nay 25, tên Cường, là một nhân viên IT, anh Cường thì ở trọ một mình giống tôi, quê Bình Phước.Sau khi nói chuyện, tôi thấy anh có chút gì đó dè dặt với tôi, nhưng tôi cũng gạt ngay đi rồi chào anh Cường ra về. Về đến phòng tôi chợt nhớ ra chưa hỏi xem anh Tùng hôm qua ở phòng nào, cũng vì ngại nên tôi không ra hỏi lại mà vào phòng luôn.Một tuần trôi qua nhanh chóng, tôi chưa gặp thêm ai ở cái trọ này ngoài anh Tùng và anh Cường, chỉ một vài lần gặp anh Cường còn anh Tùng thì chưa thêm một lần nào cả.Cũng một phần vì bận, nên tôi không để ý lắm. Hôm nay cuối tuần, tôi dành hết thời gian buổi sáng cho việc ngủ nướng, bỗng tôi thức giấc trong sự hoang mang tột độ, tôi lại mơ thấy giấc mơ hôm đầu tiên tôi đến đây, vẫn giấc mơ y hệt như thế, vẫn chiếc váy đỏ, vẫn cô gái tóc dài quay lưng về phía tôi đầy quỷ dị.Quá hoảng loạn, nên tôi ngồi ngay dậy lấy một chút nước để uống, đang uống bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, cộp, cộp, cộp, nhỏ rồi to dần một cách đầy nhanh chóng. Tôi giật mình, định thần lại, tôi nghĩ ngay đến việc có ai đó trong dãy trọ tìm mình.Đi ra mở cửa, nhưng khi mở ra thì trống trơn, dãy trọ im ắng không một bóng