Nghe thấy lời của anh Cường, tôi cũng nhanh chóng đi vào phòng của anh, ngồi xuống ghế, anh Cường lấy cho tôi một cốc nước rồi mời tôi uống.- Em định hỏi anh về căn phòng bỏ trống cạnh phòng em phải không?- Vâng, vâng ạ.. – Tôi ngạc nhiên, tôi bối rối trả lời.- Căn phòng đó anh cũng không biết gì nhiều cho lắm, anh chỉ mới chuyển đến đây trước em có ba tháng thôi. Từ khi anh chuyển đến, căn phòng ấy đã được bỏ hoang như thế rồi.- À mà em có thể hỏi ông Phát luật sư, ông ấy ở đây trước anh, phòng ông ấy cũng gần căn phòng bỏ trống kia hơn.Nghe câu trả lời của anh Cường, tôi biết rằng anh cũng chỉ mông lung như tôi, anh không hề biết cụ thể căn phòng ấy trước đây đã từng xảy ra chuyện gì.Anh còn nói với tôi rằng ở đây anh Phát là người trọ lâu nhất, chỉ có là đến trước anh còn một cặp vợ chồng và hai cô sinh viên năm cuối ở phía đối diện. Nhưng có điều là họ đi suốt chỉ đến tối mới về, nên rất khó để gặp được.- Vậy sao anh lại biết em định hỏi về căn phòng ấy?- Anh có một ông bác ruột ở quê, ông ấy là một thầy pháp có tiếng trong vùng, em có thấy chuỗi hạt trên tay anh không?Anh Cường đưa tay lên trước mặt tôi, chìa chuỗi tràng hạt bằng ngọc màu trắng, có pha chút sắc đen, đang cuốn lấy cổ tay anh ấy.- Em có thấy chỗ màu đen này không?- Em có. – Mắt tôi tròn xoe ngạc nhiên trả lời.- Đây là chuỗi hạt được niệm phép, do chính tay bác anh đưa cho, ông ấy dặn anh là khi chuỗi hạt đổ màu đen, thì anh đã phạm phải nơi có âm khí.- Vậy ý anh là.. – Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên tay anh Cường, rồi lại nhìn anh ấy. – Liệu có phải.. – Giọng tôi bắt đầu run lên.- Em hiểu rồi đó, chính là căn phòng bên cạnh phòng em. Từ lúc đến đây chuỗi hạt có chút đổ màu nhưng anh cũng không để tâm cho lắm. Nhưng từ tối hôm qua bắt gặp em đến giờ, nó đã chuyển thành màu như em đang thấy.Nghe đến đây tôi kinh hãi rùng mình mà lạnh dọc sống lưng, tôi liền không do dự kể cho anh Cường nghe về những chuyện tôi đã gặp. Sau khi nghe xong, anh Cường chỉ ậm ừ rồi xin tôi cái lá bùa tôi nhặt được hồi sáng.Cầm lá bùa lên, ngắm nghía một hồi, anh Cường ngỏ ý muốn gửi về quê cho ông Bác ảnh xem xét, có gì thì sẽ liên lạc lại với tôi sau. Ngoài ra trước khi tôi chào anh ra về, anh Cường còn đưa cho tôi một chuỗi hạt, nói là chuỗi này cũng đã được làm phép, dặn tôi phải luôn đeo bên mình, đề phòng bất trắc.Chào anh Cường tôi ra về, lúc đi qua phòng anh Phát luật sư thì thấy anh ta đang đứng nhìn tôi, vẫn vẻ mặt u ám đầy bí ẩn vốn có ấy, phần nào đã khiến tôi không dám chạy đến mà hỏi thêm về căn phòng bỏ trống, chỉ biết cúi mặt xuống chào anh ta rồi lủi luôn về phòng.Từ lúc đeo chuỗi hạt trên tay, đã một tuần trôi qua, tôi không còn gặp lại giấc mơ và bóng đen ấy nữa, tin tưởng anh Cường hơn nên lúc nào tôi cũng đeo chuỗi hạt không rời.Nhưng kì lạ hơn là cả bóng dáng anh Tùng, tôi cũng không được gặp lại anh ấy thêm một lần nào nữa. Tôi không có số điện thoại của anh, vì những lần nói chuyện tôi định hỏi, nhưng ngại rồi lại quên mất luôn việc ấy. Tôi cũng không biết có phải anh Tùng chuyển đi rồi không, hay anh ấy không phải là người trọ ở đây, hay thậm chí anh ấy không phải là người.Chỉ trong phút chốc tôi lại gạt ngay cái suy nghĩ đó đi vì tôi nhớ ra bà chủ trọ trước đây có kể là bà ấy có hai người con trai. Tôi thầm đoán một người trong đó là anh Tùng, vì một vài lí do mà anh không muốn nói rõ với tôi.*****- Vân, mở cửa cho anh.Là anh Cường, anh ấy đang ở ngoài cửa phòng gọi tôi. Vừa ngủ dậy, tôi mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, thấy tôi, vẻ mặt anh Cường có chút gì đó hoảng hốt lắm.- Chuỗi hạt anh đưa cho em đâu.- Em vẫn đang đeo trên tay mà anh. – Đưa tay lên trước mặt, lúc này tôi mới để ý, chuỗi hạt đã không cánh mà bay.- Ơ...chuỗi hạt...Mặt tôi lúc này bắt đầu tái mét đi, còn anh Cường, anh ấy gạt tôi sang một bên rồi tiến vào trong phòng. Bất giác trước mặt tôi và anh, là những hạt ngọc vương vãi trên sàn, kinh dị hơn tất thảy khi ấy, là những bàn chân màu đỏ, chi chít hiện ra, kéo dài từ nhà tắm đến giường.- Cái quái gì đây. – Tôi hét lên, giọng hét hoang mang pha chút lo sợ.Tôi lúc này đã không còn đứng vững được nữa, như chết lặng, tôi dựa tay vào thành giường, run rẩy ngồi xuống để định thần lại.- Ông bác anh vừa gọi điện, dặn anh với em phải xuống chỗ ông ấy gấp, em đang gặp nguy hiểm, để lâu thì...Anh Cường lưỡng lự, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những thứ trên sàn. Cũng không cần anh ấy phải giải thích, tôi cũng ngầm hiểu được anh ấy muốn nói điều gì, và điều gì đang chờ đợi tôi ở phía trước.- Nhưng tại sao, chuỗi hạt của em lại...Giọng tôi bắt đầu nghẹn ứ, tôi không thể nói tiếp được hết câu, bởi cái sự lo sợ lúc này đang dần xâm chiếm tâm trí.Đột nhiên, tôi lăn đùng ra giường, tôi bắt đầu gào thét lên trong đau đớn. (anh Cường kể lại cho tôi nghe rằng khi ấy phải giữ tôi chặt lắm, tôi như một con hổ đói đang cố vũng vẫy thoát ra khỏi chiếc lồng sắt giam cầm).Tôi cứ như vậy cho đến tầm hơn năm phút, dần mở mắt, cơn đau tuy vẫn phảng phất trong đầu, nhưng tôi như người mất trí chợt tìm lại được kí ức đã quên.Chuyện của tối hôm qua, vì sao chuỗi hạt đang đeo trên tay chợt đứt, vì sao lại có những dấu chân, tôi vì sao lại quên, tất cả đang hiện rõ ra, từng chút, từng chút một.Lúc này, tôi mới ngồi yên vị trên giường, cầm cốc nước trên tay mà lẩy bẩy nhấp từng ngụm. Còn anh Cường, vẫn ngồi đối diện, mồ hôi nhễ nhại ướt thẫm cả một vạt áo, đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi.*****Đại khái thế này, mười hai giờ đêm hôm qua, vẫn như thường ngày, tôi cố làm cho kịp deadline. Sau khi tất cả xong xuôi đâu vào đấy, tôi bước vào nhà tắm, lấy khăn để rửa mặt.Đột nhiên, sống lưng tôi bắt đầu lạnh buốt, tôi không biết vì sao đang giữa mùa hè mà tôi lại cảm thấy lạnh đến như vậy. Cái lạnh không như mùa đông quen thuộc của miền Bắc, mà nó là cái lạnh khiến tôi phải rùng mình, cái lạnh khiến da gà, da ốc nổi hết cả lên.Ma xui quỷ khiến,