Sáng sớm hôm sau, xóm trọ u ám đã đầy ắp người, nhưng vẫn không thể lấn át đi cái bầu không khí đầy thê lương của nó.Nào là tiếng của những người dân xung quanh đang xì xầm bán tán, kèm đó là tiếng khóc đến não lòng của người thân cô nữ sinh vừa mất đêm qua.Còn tôi và anh Cường, đang ngồi trong phòng trọ của anh ấy để công an lấy lời khai tại chỗ.Chúng tôi cũng không biết phải giải thích ra sao cho mấy người công an trước mặt biết lí do mà cô nữ sinh ấy chết.Chẳng nhẽ lại khai rằng em ấy bị giết bởi một con ma, chúng tôi không bị còng đầu vào trại tâm thần là may rồi.Thế nên ngầm hiểu ý nhau, tôi cùng anh Cường khai rằng khi nghe thấy tiếng hét, liền đó chúng tôi chạy đến ngay, không biết gì cả.Sau một ngày khám nghiệm tử thi, cô bé được trao trả lại cho gia đình để mai táng, về phía công an, họ xác nhận rằng cô sinh viên này bị đột quỵ.Có lẽ tất cả mọi người đều đồng ý với đáp án này, chỉ có riêng tôi và anh Cường mới biết đáp án chính xác là gì, à không, còn một vài người nữa, là vợ chồng bà chủ trọ.Kéo anh Cường sang bên nhà ông bà chủ trọ để "hỏi thăm" một số thứ. Chúng tôi thấy căn nhà được khóa kín, dường như sau khi trình bày một vài điều với công an, họ đã lẩn đi đâu đó, tránh những luồng đàm tiếu của dư luận.Nhưng cái may giữa cái rủi thì luôn xuất hiện đúng lúc. Khi đang quẩn quanh ở dãy trọ thì chúng tôi bắt gặp một bà cụ sống gần đó, bà ấy cứ ngó vào dãy trọ rồi lại đi loanh quanh mà lắc đầu.- Chào bà, chúng cháu trọ ở trong đây, cháu thấy bà có vẻ biết điều gì đó về nơi này, bà có thể cho bọn cháu biết được không ạ? – Tôi khẽ cúi người rồi hỏi thăm bà ấy.Bà cụ lúc đầu nhìn chúng tôi với vẻ mặt dè dặt, thỉnh thoảng lại liếc vào trong dãy trọ, bà ấy như đang ái ngại một điều gì đó.- Nếu cô cậu muốn biết, thì đi theo tôi, kể ở đây...không tiện...Sau một hồi năn nỉ, cuối cùng bà ấy cũng đồng ý kể cho chúng tôi nghe một số thứ, bảo chúng tôi đi theo bà ấy về nhà.Đó là một căn nhà cấp bốn không to cho lắm, cách dãy trọ tầm bốn, năm nhà, nhưng trong một cái ngõ nhỏ, nghe đâu bà cụ ở một mình, không có con cái.Đại khái câu chuyện bà ấy muốn kể là bà ấy nghi ngờ ở trong dãy trọ kia có ma. Trước đây từng có một cô gái trẻ, đẹp lắm, không biết vì sao lại treo cổ tự tử, chết trong dãy trọ. Nghe đến đây tôi cũng tự đoán ra được, đó là ai.Tôi hỏi tại sao cụ ấy lại biết thì cụ trả lời rằng ngày xưa, hồi còn trẻ đã từng tiếp xúc một vài lần với mấy chuyện tâm linh, nên cụ cũng có một chút kinh nghiệm.Nhưng khi cụ nói với ông bà chủ trọ hay là những người sống xung quanh đây thì không có ai tin, họ chỉ xua tay đuổi cụ rồi nghĩ cụ tuổi già, lại một thân một mình, nên đâm ra lẩn thẩn.Cụ chỉ nói cho chúng tôi biết vậy thôi, nghe đâu cô gái kia trước khi chết, đang làm giáo viên ở một trường cấp hai gần đây. Xinh đẹp, lại ngoan hiền, chỉ một vài lần gặp lướt qua thôi, cụ cũng cảm thấy có chút cảm tình với cô ấy.Nhưng hồng nhan thường bạc mệnh, lúc cô gái ấy tự tử, nghe phong phanh đâu đấy là do thất tình nên đâm ra nghĩ quẩn. Bà cụ kể với chúng tôi bằng một chất giọng đầy thương tiếc, kèm đó là một chút nghi hoặc.Bà ấy đinh ninh khẳng định rằng buổi chiều hôm trước có gặp cô gái đó, cô ấy vẫn tươi cười, còn khoe là vừa đi chơi với người yêu về.Qua lời bà cụ, chúng tôi thấy câu chuyện càng ngày càng mông lung. Mọi thứ như đang mở ra nhiều con đường mới, khó có thể xác định được đúng lối đi.Chào bà cụ, chúng tôi ra về, trước khi về, chúng tôi còn biết thêm một điều nữa là tên của cô gái đó, một cái tên rất đẹp, đẹp hệt như người vậy, Diễm Kiều.Bỗng tiếng chuông điện thoại anh Cường reo lên, là Thầy Tâm cùng với sư huynh của thầy đã đến nơi, đang ở ngoài đường to, đợi chúng tôi ra đón.Khi chúng tôi ra tới đường to, bước ra khỏi chiếc xe bốn chỗ, là thầy Tâm và một người đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi.Vừa đi bộ thầy Tâm vừa giới thiệu về sư huynh thầy cho chúng tôi nghe, vị này tên Nam, tôi có thể gọi là thầy Nam.Đến trước cồng dãy trọ, hai thầy bất ngờ dừng lại, quan sát một hồi, hai thầy đồng thanh phán rằng nơi này đã nhiễm quá nhiều tà khí. Hai thầy nếu đến sớm hơn một chút thì nơi đây đã không gặp phải họa sát thân.Nghe đến đây thôi mà tôi phải cảm thán vì hai thầy chỉ đích xác chuyện ở đây vừa có người chết. Ngồi trong phòng anh Cường, thầy Nam bảo chúng tôi rằng nơi đây từng là nơi luyện quỷ, chính là con ma nữ váy đỏ đã ám tôi bấy lâu.Oán khí con quỷ đó tích tụ quá nhiều, nhưng do nó bị khống chế, nên không thể đi lại tự do trên nhân gian mà muốn hại ai thì hại được.Chỉ có tôi là người sống ở ngay phòng bên cạnh, mới bị tàn niệm của con quỷ tác động vào ý thức. Và dường như có điều gì đó giúp tôi có thể sinh sống ở đây lâu hơn những người trọ trước đó, là vì một vong nam khác.- Vậy còn tên Phát, hắn ta là tên luyện quỷ phải không thầy? – Tôi đang bối rối mà hỏi thầy Nam.- Hắn ta, không con ạ, hắn chỉ là người đi thuê, thầy pháp đứng đằng sau hắn rất cao tay, ta và sư đệ ta phải hợp sức lại thì mới có thể đánh bại được hắn. – Thầy Nam ôn tồn giải thích cho tôi.Theo lời hai thầy nói thì chỉ cần tìm được tên Phát, hủy đi cái chuông trấn hồn kia, siêu thoát nữ