Giờ đen tối nhấtSau phiên tòa, McMurdo càng nổi tiếng hơn.
Những huynh trưởng trong chi nhánh bảo nhau: "Không ai có thể thay thế anh ta được khi có những vụ gay go".
McGinty cũng công nhận rằng McMurdo là cánh tay đắc lực nhất.
Hắn có cảm giác là đang nắm ở đâu đây một con chó săn cực kỳ hung ác.
Tất nhiên để làm những việc lặt vặt thì hắn không thiếu những con chó con, nhưng nhìn xa trông rộng, hắn đã nhìn thấy trước được cái ngày mà hắn phải xua con chó dữ tợn này vào một con mồi xứng đáng với nó kia.
Một vài môn huynh trong chi Hội, trong đó có Teddy đã đem lòng căm hờn, nhưng thầm lặng trong bụng.Nếu McMurdo đã chiếm được cảm tình của các bạn hữu, thì ở một nơi khác, anh lại mất hết.
Bố của cô Ettie không muốn trông mặt anh nữa và cũng không cho anh bước chân vào nhà nữa.
Ettie thì không từ bỏ anh được.
Nhưng cô cũng tỉnh táo suy nghĩ về những hậu quả của một cuộc hôn nhân với một kẻ bị mọi người coi như một tên tội phạm.
Một buổi sáng, cô quyết định đi gặp anh ta, cố gắng kéo anh ta ra khỏi những ảnh hưởng độc hại đang hút anh ta xuống vực thẳm.McMurdo đang ngồi trước bàn,quay lưng ra ngoài, trước mặt có một bức thư.
Một ý nghĩ tinh nghịch thoáng qua đầu óc cô bé 19 tuổi này.
Anh không nghe thấy cô mở cửa, nên cô nhón gót yên lặng đi đến sau lưng, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai anh.Anh ta nhảy chồm lên như một con hổ, tay phải thì nắm lấy cổ cô, tay kia thì vò nát bức thư để trước mặt.
Lúc đó anh mới kịp nhìn ra cô.
Thế là sự ngạc nhiên và niềm vui tràn ngập đến thay sự hung bạo.
Nhưng, sự hung bạo đã làm cho cô khiếp đảm phải lùi mãi đến bức tường phía sau lưng.McMurdo vừa lau mồ hôi trán vừa nói:- Em đấy à, lại đây, em yêu...McMurdo giang rộng hai tay ra phía trước.- Anh phải đền em.Ettie vẫn còn bàng hoàng vì nét mặt của McMurdo mà cô vừa phát hiện: Tất cả linh tính của phụ nữ đã mách bảo cho cô biết rằng đó không phải là sự sợ hãi bình thường của một người bị bất ngờ.
Không, rõ ràng là sự sợ hãi của một người có tội.
Cô la lên:- Anh làm sao thế.
Tại sao anh lại sợ em đến như vậy.- Anh đang mải suy nghĩ về hàng trăm việc, thì em đến nhẹ nhàng quá, như những bước chân của một nàng tiên.- Không.
Có cái gì hơn thế nữa kia.Một thoáng nghi ngờ xuyên qua tâm trí cô.- Hãy đưa cho em đọc cái thư anh đang viết đó.- Anh không thể đưa em đọc được.- Anh viết thư cho một người đàn bà khác rồi.
Nếu không, tại sao anh lại không đưa cho em coi.- Anh chưa có vợ, anh thề trên thánh giá.- Thế tại sao anh không cho em coi thư.- Anh đã có lời thề với những người khác là sẽ không cho ai đọc bức thư đó, anh cũng không muốn phản bội những người đã tin anh, như anh không muốn phản bội em.
Đây là một công việc của chi nhánh Hội, một công việc bí mật, ngay cả đối với em nữa.
Và anh hoảng sợ tưởng đó là bàn tay của cảnh sát...Ettie tin lời McMurdo.
Những chiếc hôn nồng cháy của anh đã xóa sạch hết sợ hãi và nghi ngờ.- Em hãy đến ngồi bên cạnh anh.
Đây là một cái ngai vàng thật không xứng đáng với một nữ hoàng như em.- Làm sao có thể yên tâm được khi biết rằng anh đã nhập bọn với một lũ tội phạm.- Hãy tin rằng anh không đến nỗi xấu xa như em tưởng đâu.
Bọn anh chỉ là những người đáng thương đang cố sức, the cách riêng của mình, bắt người khác phải tôn trọng những quyền lợi của mình.Ettie quàng hai tay vào cổ người yêu:- Hãy bỏ hết đi anh! Vì tình yêu, hãy bỏ hết đi!McMurdo ôm chặt cô vào lòng.- Làm sao anh có thể bỏ được, vì như thế là anh sẽ phản bội, và bỏ rơi bạn hữu.
Mà dù bây giờ anh có muốn bỏ nữa cũng không thể được.
Không bao giờ chinhánh Hội lại để cho một hội viên rời bỏ mang theo tất cả những bí mật của Hội.- Em đã lo trước tất cả rồi.
Ba có một ít tiền để dành được.
Ba cũng ngán nơi này lắm rồi.
Em sẵn sàng đi nơi khác.
ở đó, chúng ta sẽ được an toàn.McMurdo bật cười:- Chi nhánh Hội có cánh tay dài lắm.
Em tưởng bọn chúng không thể với tay từ đây tới Philadelphia hay New York sao?- Thì chúng ta đi về miền Tây, đi sang Anh, sang Đức; đi bất kỳ đâu cũng được, miễn là ra khỏi cái Thung lũng Khủng khiếp này.McMurdo chợt nghĩ đến môn huynh Morris.- Đây là lần thứ hai anh nghe nói đến cái tên Thung lũng Khủng khiếp đó.- Anh tưởng rằng thằng Teddy đã tha chúng ta à? Nếu nó không sợ anh, thì nó đã tiêu diệt chúng ta rồi.
Mỗi lần gặp nó, chỉ cần nhìn đôi mắt hổ đói của nó, em phát run lên.- Nếu mà anh bắt được những lúc đó, anh sẽ dạy cho nó biết lễ phép.
Nhưng em gái bé bỏng.
Anh không thể đi khỏi nơi đây được.
Nhưng anh sẽ tìm cách thoát khỏi những sự việc này một cách có danh dự.- Không có danh dự trong một việc như thế này đâu.- Trong vòng sáu tháng, anh sẽ tìm cách đi khỏi nơi đây mà không phải xấu hổ khi nhìn mặt người khác.- Sáu tháng à, chắc chắn nhé.- Có thể là bảy, tám tháng, nhưng tối đa, là trước một năm.Ettie không thể đòi hỏi thêm được.
Cô ra về.
Kể từ khi McMurdo xâm nhập vào đời cô, chưa bao giờ cô thấy trong lòng vui vẻ, nhẹ nhàng như hôm nay.McMurdo tưởng rẳng khi mình đã là một hội viên thực thụ, thì anh có thể biết được tất cả những hoạt động của Hội, nhưng chẳng bao lâu sau, anh khám phá ra rằng tổ chức này rộng lớn và phức tạp hơn một chi nhánh rất nhiều, chính McGinty cũng có nhiều chuyện không biết, vì có một vị chức sắc cao cấp hơn gọi là Uỷ nhiệm vùng đóng ở phía dưới đường xe lửa, có toàn quyền đối với nhiều chi nhánh.McMurdo có gặp hắn một lần.
Trông hắn như một con chuột chù, dáng đi thì thậm thà thậm thụt, đôi mắt gian giảo chuyên nhìn ngang.
Tên hắn là Evans Pott.
Một hôm Scanlan, người bạn cùng trọ với McMurdo, nhận được mấy chữ của McGinty kèm theo một lá thư của Evans Pott.
Ông "đại vương" báo cho McGinty biết rằng ông ta phái đến Vermissa hai người tên là Lawler và Andrews, với đầy đủ chỉ thị để hoạt động trong vùng.
Và ông toán trưởng phải chịu trách nhiệm bố trí cho hai người đó được ăn, ở chu đáo cho đến giờ hành sự.
McGinty viết thêm cho Scanlan là ông sẽ biết ơn Scanlan và McMurdo nếu hai vị này thu xếp để cho họ tới ở nhà trọ của bà quả phụ MacNamara.Họ đến ngay chiều hôm đó, mỗi người mang theo một cái bọc.
Lawler là một người đứng tuổi, nét mặt khắc khổ, ít nói và dè dặt, có dáng của một tay đi giảng đạo rong.
Andrews thì giống như một đứa trẻ mới lớn lên, mặt mũi cởi mở, vui vẻ, không khác gì một cậu học sinh đi nghỉ hè.
Cả hai chỉ uống nước lã, nhưng đều là những tên giết người có hạng.
Lawler đã thực hiện 17 vụ, Andrews 3 vụ.
Chúng kể lại những thành tích cũ của chúng với một thứ kiêu hãnh giống như những người đã làm được nhiều việc tốt đẹp cho tập thể.
Nhưng khi hỏi đến công việc chúng sắp làm, thì chúng lại tỏ ra kín đáo.- Chúng tôi đã được chọn đi, vì cả tôi lẫn thằng bé không ai biết uống rượu, vì thế chúng tôi sẽ không lỡ mồm lỡ miệng.
Vậy các anh đừng giận chúng tôi, đó là vì phải tuân theo lệnh của ngài Uỷ nhiệm vùng.
- Lawler giải thích.- Dĩ nhiên rồi.McMurdo vừa chửi thề vừa nói:- ở trong vùng này có gần nửa tá những đứa mà tôi sẵn sàng muốn cho đi mò giun.
Không biết có phải thằng Jack Knox ở Ironhill là mục tiêu của các anh không? Tôi muốn trả giá rất đắt để được thấy nó lãnh đủ những gì mà nó đáng được nhận.- Không.
Không phải nó đâu.- Hay là thằng Herman Strauss.- Cũng không phải nó.- ồ thôi, chúng tôi không thể bắt buộc các anh nói được.
Nhưng mà đối với tôi nó ngứa ngáy chân tay thế nào ấy.Một buổi sáng, còn sớm lắm, McMurdo nghe thấy hai thằng nhón gót bước nhẹ xuống cầu thang, anh vội đánh thức Scanlan dậy và hai người nhanh chóng mặc áo.
Khi họ xuống đến dưới nhà thì thấy cửa mở và hai thằng đi trước họ không xa.
Họ liền thận trọng bước theo.Nhà trọ ở vùng gần ven thành phố, đi một lát thì đến một ngã tư ở giữa nông thôn.
Có ba người đã chờ sẵn ở đó.
Lawler và Andrews đứng nói chuyện với chúng một lát, rồi cả bọn lại kéo nhau đi.
Từ ở chỗ đó có nhiều con đường dẫn đến những mỏ khác nhau.
Bọn chúng đi vào con đường dẫn đến đồi Crow là một cái mỏ lớn của Josiah H.
Dunn, người New England.Bây giờ trời đã sáng rõ.
Thợ thuyền đang vội vã đi làm, hoặc đi lẻ tẻ hoặc nhập lại thành từng nhóm.
McMurdo và Scanlan đi lẫn vào với họ.
Sương mù dày đặc bao phủ tất