Cuộc viếng thăm của người khách lạCác hoạt động trong buổi sáng hôm đó là quá nhiều, cho nên đến chiều, tôi thấy mệt.
Holmes, đi nghe hòa nhạc một mình còn tôi nằm dài trên chiếc đi-văng, cố chợp mắt lấy một vài tiếng, nhưng không sao ngủ được.
Trí óc tôi bị kích thích quá mạnh vì những sự Việc đã diễn ra và chứa đầy những giả thiết, những điều tưởng tượng kỳ quái nhất.Càng nghĩ, tôi càng thấy giả thiết của Holmes cho rằng nạn nhân đã bị đầu độc là kỳ quái.
Nhưng nếu nạn nhân không phải chết vì thuốc độc thì vì cái gì, bởi lẽ trên cơ thể không có một thương tích nào cả.
Và máu trên sàn là máu của ai? Chừng nào những câu hỏi ấy chưa được giải đáp, tôi cảm thấy giấc ngủ khó mà đến được.Holmes vắng nhà khá lâu.
Anh không thể nào ở nơi hòa nhạc tất cả ngần ấy thời gian.
Bữa ăn tối dọn ra xong, anh mới về.-Thật là kỳ thú -Holmes vừa nói vừa ngồi vào bàn ăn -Darwin cho rằng khả năng tạo ra âm nhạc và thưởng thức âm nhạc đã tồn tại ở con người từ lâu, trước khi con người biết nói.
Có thể vì lẽ ấy mà ngày nay chúng ta chịu ảnh hưởng êm ái của âm nhạc.
Trong tâm hồn chúng ta còn lưu lại những ký ức mơ hồ về những thời kỳ mông muội ấy.-Đó là một tư tưởng rất vĩ đại -Tôi nhận xét.-Tư tưởng của chúng ra phải vĩ đại ngang tầm với tự nhiên khi ta muốn tìm hiểu tự nhiên.
Nhưng sao thế?-Vụ án mạng là anh bồn chồn à?-Đúng thế.-Tôi hiểu tâm trạng anh.
Trong vụ này có một khía cạnh bí ẩn nó kích thích trí tưởng tượng.
Khi mà trí tưởng tượng không bị kích thích thì ta không thấy khủng khiếp.
Anh đã đọc báo buổi chiều chưa?-Chưa.-Bài tường thuật không kể Lại chi tiết khi người ta nhất xác nạn nhân lên thì có một chiếc nhẫn rơi ra.
Không nói đến chiếc nhẫn càng hay .-Vì sao?-Anh hãy đọc lời nhắn tin này.
Sáng nay tôi đã gửi đăng trên các báo, ở mục “Của rơi”: “Đã nhặt được một chiếc nhẫn cưới trên đường Brixton, đoạn từ quán rượu “CON HƯƠU TRẮNG” đến góc phố Holland Grove.
Ai đánh rơi, mời đến gặp bác sỹ Watson ở số nhà 221B, phố Baker nhận về, từ tám giờ đến chín giờ tối nay.-Tôi xin lỗi đã mượn tên anh.
Nếu dùng tên tôi thì thế nào một trong hai tên ngốc kia cũng nhận ra và lại dính vào đây.-Không sao cả.
Nhưng nhỡ có ai đến, tôi lại không có chiếc nhẫn nào.-Ồ, có chứ, nhẫn đây! Holmes đưa cho tôi một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này được đấy chứ, giống chiếc kia như in.-Ai sẽ đến xin lại của rơi này?-Còn ai vào đây! Kẻ mặc chiếc áo khoác ngoài màu nâu, có bộ mặt đỏ đi giày mũi vuông.
Nếu hắn không đích thân đến thì hắn sẽ phái một tên đồng lõa.-Liệu hắn có cho là quá nguy hiểm không?-Không đâu! Con người ấy dám liều mọi chuyện hơn là để mất chiếc nhẫn.
Theo tôi, hắn đã đánh rơi chiếc nhẫn khi cúi xuống trên xác nạn nhân.
Lúc ra khỏi nhà, hắn thấy mất chiếc nhẫn nên vội vã quay lại, nhưng lúc ấy cảnh sát đã tới vì hắn vô ý để ngọn nến vẫn cháy.
Lúc bấy giờ hắn đã phải giả vờ say để đánh tan mọi nghi ngờ do sự Có mặt của hắn.
Hắn cho rằng mình đã đánh rơi chiếc nhẫn sau khi ra khỏi nhà.
Trong trường hợp đó, hắn sẽ làm gì? Hắn sẽ hối hả tìm đọc các mục đăng “CỦA RƠI”.
Hắn sẽ mừng lắm.
Việc gì hắn phải sợ bị bẫy.
Hắn sẽ đến cho mà xem.
Trong vòng một giờ nữa.-Rồi sao nữa?-Ồ, khi ấy, anh có thể để mặc tôi với hắn.
Anh có súng đấy không?-Tôi còn giữ khẩu súng ngắn với mấy viên đạn.-Anh nên lau chùi và nạp đạn vào.
Ta sẽ gặp một con người rất liều mạng.Tôi về phòng riêng và làm theo lời khuyên của Holmes.
Khi trở lại với khẩu súng, tôi thấy bàn ăn đã được dọn sạch và Holmes đang bận với môn giải trí ưa thích của mình: gảy dây đàn vĩ cầm.
Thấy tôi vào, anh nói:-Câu chuyện thêm nhiều chi tiết đậm đà.
Tôi vừa mới nhận được điện trả lời từ Mỹ.
Cách nhìn nhận vấn đề của tôi đã được xác nhận là đúng.-Cụ thể là...? Tôi sốt sắng hỏi.-Cất súng đi.
Khi nhân vật của chúng ta xuất hiện, anh hãy nói chuyện với hắn một cách bình thường và để mặc tôi xử sự.
Đừng làm hắn hoảng lên bằng những lời quá gay gắt.-Bây giờ đã 8 giờ rồi.-Được, hắn sẽ tới trong vài phút nữa.
Anh hé mở cánh cửa một chút.
Thế được rồi.
Bây giờ anh tra chìa khóa vào ổ khóa trong đi.
Cám ơn! A! Nhân vật của chúng ta đến kia rồi.Trong lúc anh nói, tôi nghe tiếng chuông giật mạnh.
Holmes nhẹ nhàng đứng dậy, kê lại ghế của mình gần cửa.
Có tiếng chân người hầu vang lên trong phòng tiền sảnh, tiếng chìa khóa vặn trong ổ khóa và tiếng cửa mở.Một giọng thanh thanh nhưng khá rắn rỏi:-Đây có phải là nhà bác sỹ Watson không?Chúng tôi không nghe thấy câu trả lời của người hầu, nhưng cánh cửa khép lại và có người bước lên cầu thang.
Bước chân ngập ngừng, dè dặt.
Holmes lắng tai nghe, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Có ai đó bước chậm chạp ngoài hành lang rỗi gõ cửa khe khẽ.-Mời vào! Tôi hét to.Sau lời mời của tôi, một bà cụ rất già, da nhăn nheo, bước vào.
Bà cụ hình như bị chói mắt vì ánh sáng trong phòng.
Bà cúi đầu xuống chào rồi cứ đứng nhìn chúng tôi với con mắt hấp háy đầy ghèn, bàn tay run rẩy lục tìm cái gì trong túi.
Tôi liếc nhanh nhìn Holmes.
Nét mặt anh biểu lộ một vẻ thất vọng.
Bà lão rút trong túi ra một tờ báo:-Thưa các ông quý hóa, tôi đọc được mẩu tin này trên báo nên mới đến- Bà lão lại cúi chào một lần nữa- Đó là chiếc nhẫn của con gái