Hư ảo nhưng lại chân thật đến thế, nhiệt độ của cái ôm nóng rực này chui vào trái tim lạnh lẽo của cô, Nam Nhứ ôm chặt người ở trước mắt, “Đừng đi mà, anh đừng rời khỏi em mà, đừng chết mà…”
“Anh xin lỗi, xin lỗi Nam Nam, Nam Nam anh quay lại rồi.”
7 năm trước, Trần Trạm Bắc lấy tên Tề Kiêu, làm nội gián tại Tam Giác Vàng, Tề Kiêu chết được một năm, anh cuối cùng cũng có thể quay trở lại thân phận ban đầu, dùng thân phận Trần Trạm Bắc quay về lại bên cạnh cô.
Đôi mắt Nam Nhứ mông lung mờ mịt, bàn tay sờ lên sườn mặt cương nghị của anh, đầu ngón tay lướt qua mi mắt của anh, quét qua sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, nước mắt không ngừng trào ra.
Cô rụt tay về rồi hung hăng cắn lên tay của bản thân.
“Nam Nam.”
Trần Trạm Bắc chụp lấy tay của cô, ngăn cản cô làm tổn thương chính mình.
Nước mắt nương theo gió lạnh điên cuồng trào ra, Nam Nhứ cười rồi, “Đau, đau thật này, là sự thật, quay lại rồi, cuối cùng cũng quay lại rồi.”
Cô lầm bầm hết câu này đến câu khác, tựa như đang nói với người ở trước mặt, lại tựa như đang trần thuật với bản thân.
Tề Kiêu của cô quay lại rồi, không, anh là Trần Trạm Bắc, cuối cùng cũng quay về lại thân phận ban đầu, anh quay lại rồi.
Anh đỡ hai má cô ngẩng lên, bụng ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt cô, “Quay lại rồi, thật sự quay lại rồi.”
Anh biết cái chết của anh đối với cô mà nói là một cú đả kích lớn như thế nào, nhưng anh tin cô là một cô gái rất kiên cường, nhất định có thể vượt qua được.
Anh kéo cô vào lòng mình, bàn tay to giữ chặt ở sau đầu cô, môi mỏng hôn nhẹ lên bên tai của cô, “Anh xin lỗi, xin lỗi Nam Nam, anh đã dọa em sợ rồi.”
Trán cô tựa lên bả vai vạm vỡ của anh, “Anh không sao, bình an quay về là được, tốt quá rồi…”
Nam Nhứ siết chặt lấy tay anh, sợ rằng đây là ảo giác, là bong bóng, sợ rằng chỉ cần buông tay, anh sẽ liền biến mất.
Một giây cô cũng chưa từng buông ra, lúc ngồi lên xe, cô cũng nhìn anh chằm chằm, anh vẫn trong dáng vẻ ấy, một chút cũng không thay đổi, chỉ là có chút gầy đi, không biết một năm nay anh đã trải qua những gì, làm nội gián, hay làm gì khác?
Bức ảnh trên thông báo quốc tế chân thật đến như thế, sườn mặt của anh rõ ràng từng nét, cho dù cô không tin thì cũng không có cách nào làm lơ bức ảnh và con chữ thông báo chân thật kia.
Thông báo quốc tế là thứ không thể nào làm giả được, cho dù cô không tin thì cũng không cách nào phản bác.
Nam Nhứ nắm lấy tay anh, đi vào hội trường quân khu nơi cô đang ở, từng bước từng bước đi đến dưới lầu nhà mình, Trần Trạm Bắc thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, đến đường cũng không thèm nhìn, anh bèn nắm lấy tay cô, giúp cô dẫn đường, để cô nhìn rõ những vật cản ở phía trước.
Anh nhìn cô cười, “Là thật đấy.”
Cô gật đầu, “Là thật nha.”
Thang máy đi lên, Nam Nhứ đứng ở trước mặt anh, ánh mắt vẫn luôn nhìn anh không bỏ lỡ một giây nào, tựa như đang bù đắp lại cảm giác thiếu thốn trong một năm qua, cũng có thể là, đối với việc anh lại lần nữa quay trở lại cô vẫn thấy nghi ngờ, vẫn thấy không chân thật.
Nam Nhứ lấy chùm chìa khóa từ trong túi xách ra đưa cho anh, “Anh mở cửa đi.”
Trần Trạm Bắc nhận lấy chìa khóa từ tay cô, ghim vào ổ khóa, đáy mắt anh toàn là hình ảnh đôi mắt của cô, run sợ, lo lắng, bất an, không xác định, anh xoay vặn chìa khóa, cửa mở ra.
Nam Nhứ đẩy anh vào cửa, cô cẩn trọng như thể sợ rằng giây tiếp theo anh sẽ chạy mất vậy, thậm chí còn có cả sự cảnh giác.
Nam Nhứ đá tủ giày mở ra, “Tự tìm dép đi.”
Ánh mắt cô chưa từng bỏ qua một giây phút nào, Trần Trạm Bắc tìm được dép lê, lại lấy dép ra cho cô, ngồi xổm xuống giúp cô tháo dây giày, cởi đôi giày ra rồi mang dép lê vào chân cô.
Lòng bàn tay của anh dán vào mắt cá chân của cô, nhiệt độ chân thật, người ở trước mắt, cũng là thật.
Anh cũng thay dép, Nam Nhứ đẩy anh đến trước ghế sô pha ngồi xuống, sau khi Trần Trạm Bắc ngồi xuống, Nam Nhứ không ngồi theo mà ngồi xổm ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Trần Trạm Bắc.” Cô gọi tên của anh, cái tên rất xa lạ, nhưng lúc thốt ra miệng thì đầu trái tim lại nóng bừng.
Anh cong khóe môi lên, gật gật đầu.
“Em gọi anh thế này, có xa lạ lắm không?”
Anh chậc lưỡi, “Có một xíu.” Anh kéo lấy tay của cô đặt ở trước ngực, “Nghe em gọi ra cái tên này, trong lòng bỗng nóng hổi.”
Cô cứ thế ngắm nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi, hốc mắt lại ướt đẫm, thân thể của Trần Trạm Bắc đổ về phía trước, đỡ mặt của cô lên, “Nam Nam, đừng khóc nữa.
Em không biết rằng em vừa bật khóc, anh sẽ cảm thấy bản thân mình khốn nạn biết bao, hại em đau lòng đến như thế.”
Cô lắc đầu, “Em hiểu anh là thân bất do kỷ, anh nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực và cảm giác tội lỗi.
Em muốn biết, nhưng hiện tại em không muốn nói những thứ này, em chỉ muốn ngắm nhìn anh như thế này mà thôi.
Trần Trạm Bắc, thật tốt, tên của anh thật dễ nghe, dễ nghe y như Tề Kiêu vậy.”
“Nam Nam, em thế là là yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Anh cúi người đến gần, đặt một nụ hôn nhàn nhạt lên môi cô, lại hôn lên mí mắt của cô, hôn đi những giọt nước mắt mặn chát, trán anh tựa vào trán cô, rồi anh lại hôn lên đầu mũi của cô một cái, “Sau này anh sẽ không rời khỏi em nữa.”
Cô gật đầu, điên cuồng gật đầu, bỗng dưng cô giơ tay lên vòng qua vai anh, “Đừng rời khỏi em, Tề Kiêu, vĩnh viễn đừng như thế, cảm giác ấy quá đau đớn, còn đau khổ hơn cả chết nữa.”
Thần sắc cô hoảng loạn, lời nói ra cũng run rẩy, thậm chí đến tên cũng gọi sai, không, không phải sai, ở trong lòng cô, Tề Kiêu và Trần Trạm Bắc không có gì khác nhau, cả hai đều là anh hùng, đại anh hùng trong tim cô.
Trần Trạm Bắc biết cô nhất thời khó mà sửa miệng, thậm chí đến cả bản thân anh nghe qua cũng có chút gì đó kinh ngạc, bảy năm rồi, không có ai gọi qua cái tên Trần Trạm Bắc, anh dùng cái tên Tề Kiêu, sống với nó bảy năm liền.
Anh ôm cô vào lòng, đôi tay ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của cô, “Đừng sợ, anh thật sự quay lại rồi.”
“Em nhìn thấy bức ảnh rồi, là sườn mặt của anh, quá chân thật rồi, là thật sao anh?”
“Là thật đấy, khi đó xém chút nữa anh đã chết rồi, là Lận Văn Tu đã cứu anh.”
“Lận Văn Tu?” Nam Nhứ kinh ngạc vì sự ra tay cứu giúp của Lận Văn Tu.
“Lúc truy bắt Thái Khôn, hai bên giao chiến lửa đạn, trên người anh trúng đạn hôn mê bất tỉnh, được người của Lận Văn Tu đưa đi.
Nam Nam, anh không phải không muốn quay lại, mà bởi vì hôn mê quá lâu, sau đó vẫn còn một số chuyện.
Hiện tại anh quay về rồi và sẽ không đi nữa.” Anh hôn mê ba tháng mới nhặt được cái mạng về từ quỷ môn quan.
Sau khi tỉnh lại, lại bởi vì vết thương trúng đạn nên thân thể xuất hiện vấn đề, anh vẫn luôn trong quá trình hồi phục, mọi thứ dần dần lắng xuống, thân phận Tề Kiêu đã chết, anh liền có thể quay trở về làm Trần Trạm Bắc.
Nghe anh nói trúng đạn hôn mê quá lâu, Nam Nhứ giãy giụa thoát khỏi cánh tay anh đang đặt trên người cô, ánh mắt gấp gáp nhìn khắp người anh từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào, “Hiện tại thì sao? Anh đã ổn chưa?”
Trần Trạm Bắc đứng dậy, dang đôi tay ra, “Không ổn thì sao dám đến trước mặt em chứ?”
Nam Nhứ đứng lên ôm lấy anh, “Đừng buông em ra, ôm em đi.” Cô quá cần anh ôm lấy mình, độ ấm dán sát và lực đạo của cái ôm mới khiến cô cảm nhận được chân thật.
Anh ôm cô siết cô, dường như muốn cố gắng bù đắp lại toàn bộ thời gian thiếu hụt, bồi thường cho trái tim yếu đuối không thể chịu đả kích của cô, bồi thường sự ấm áp và tình cảm nồng đậm của cô.
Kim Cương bị ngó lơ hồi lâu, nó phành phạch bay đến đó, “Nam Nam, Nam Nam…”
Trần Trạm Bắc duỗi tay về phía Kim Cương, trước kia Kim Cương nhìn thấy tay của anh sẽ liền bay vào lòng bàn tay của anh, cách biệt một năm, Kim Cương đã là chú chim không còn nhận chủ, nó thấy Trần Trạm Bắc vô cùng xa lạ.
Kim Cương bước tới bước lui vài bước nhưng không chịu đậu vào lòng bàn tay của anh, “Đậu má, vật nhỏ này một lát nữa sẽ bị vặt lông hầm canh.”
Nam Nhứ nhìn anh, mí mắt cong lên thành một độ cong như mặt trăng khuyết, trong con ngươi sáng óng ánh tràn ngập