Nam Nhứ cả đêm đó ngủ không được nhiều, cô ngủ rất tỉnh chưa được một lúc đã thức dậy, mở mắt ra nhìn chằm chằm người bên cạnh, cô luôn cảm thấy không chân thật, sợ rằng vừa chớp mắt hoặc là trong giấc mơ, lại lần nữa mở mắt ra anh sẽ biến mất không thấy bóng dáng,
Trần Trạm Bắc cũng không sao ngủ được, hai người cứ như thế ngắm nhìn lẫn nhau, anh xoa vuốt hai má của cô, cô nắm lấy bàn tay to của anh, anh nhìn cô cười, cô cũng cười theo, Nam Nhứ rất lâu chưa cười như thế này, không, có lẽ là trong một năm nay, đây chính là nụ cười chân thật nhất, là một ngày cười nhiều nhất.
Lúc trời mờ mờ sáng, Nam Nhứ mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ, trong mơ toàn là anh, anh vượt qua mưa bom bão đạn, kinh hô Nam Nam, Nam Nhứ nhìn anh cười, sau đó liền biến thành thân ảnh của anh càng lúc càng xa xăm, cô tìm cách muốn bắt lấy anh, nhưng lại hoàn toàn vô vọng.
Nam Nhứ thình lình tỉnh dậy, người ở bên cạnh sớm đã không còn ở đó, cô trở mình leo xuống giường chạy thẳng ra ngoài, ở trong phòng bếp, người đàn ông đó đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ trong phòng bếp, nồi nhỏ trên bếp gas bốc khói nóng hừng hực, nghe thấy âm thanh, Trần Trạm Bắc xoay đầu nhìn qua, “Tỉnh rồi à.”
Cô đi chân không giẫm trên nền gạch men, chạy về phía anh, trực tiếp xông vào lòng anh gắt gao ôm chặt.
Trần Trạm Bắc vội vã dập tắt điếu thuốc, trở tay vòng lấy sống lưng gầy yếu của cô, “Nam Nam, anh ở đây.”
Đầu cô dựa vào lồng ngực anh, đầu nhỏ gật đầu như giã tỏi, “Em biết mà, chỉ là tỉnh lại không nhìn thấy anh, có chút sợ hãi.”
“Lần sau anh sẽ đợi em cùng tỉnh.” Anh xoa xoa mái tóc của cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hôn xuống.
Ăn sáng xong, Trần Trạm Bắc trêu đùa Kim Cương, Kim Cương đối với anh vẫn còn chút ấn tượng, chừng nửa ngày, nó đã tìm về được trạng thái ban đầu, thỉnh thoảng gọi một tiếng baba, nếu như hai người không ai để ý đến nó, nó sẽ bay qua đó, đậu ở bên cạnh hai người, cảm giác tồn tại vô cùng đầy đủ.
Trần Trạm Bắc vừa quay lại, Ngư Phu đã gọi điện thoại đến, Ngư Phu nói sắp xếp anh quay về bộ đội cũ, hoặc là vào đại đội phòng chống ma túy, Trần Trạm Bắc đề xuất ý kiến của bản thân, ở lại Ninh Hải.
Ngư Phu biết, bởi vì Nam Nhứ, anh ta nói sẽ sắp xếp cho anh, sau khi anh quay lại, đối với những công lao và thành tích mà anh đã lập ra sẽ có giải thưởng, nhưng không thể công khai, cái tên Trần Trạm Bắc này, đối với bên ngoài, chỉ có thể là lính nhảy dù.
Đã từng làm nội gián tại Tam Giác Vàng, hủy đi mấy thế lực buôn bán ma túy lớn, phá được vô số đại án ma túy, còn thông qua manh mối nhận được từ anh một lần phá gọn án vũ khí đạn dược khiến quân cảnh quốc tế đau đầu, những công lao và thành tích này khiến người khác chấn kinh, nhưng cũng bởi vì công lao thành tích khiến người khác chấn kinh nên không thể nào tuyên dương, dễ dẫn đến họa sát thân.
Anh vốn không để ý nhiều như thế, nếu như không phải vì Nam Nhứ, nếu như không phải vì thân phận của anh đã chết, có lẽ anh sẽ mang thân phận nội gián này hành động cả đời, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Anh tóm tắt rõ ràng kể về những chuyện sau đó của anh, anh nói với cô, anh sẽ ở lại Ninh Hải, ở lại bên cạnh cô.
Trong lòng Nam Nhứ vui vẻ, nếu như không phải bởi vì thân phận Tề Kiêu đã chết, anh có khả năng vĩnh viễn sẽ không quay lại được.
Dựa theo đại nghĩa, công việc của anh đã làm đến cao độ mà rất nhiều người không thể nào đạt đến được, sự rời đi của anh, các thế lực tại Tam Giác Vàng đã tan rã mất một bộ phận, sẽ lại gầy dựng lên, bước chân của đội phòng chống ma túy vĩnh viễn không thể dừng lại, anh quay lại, nhất định vẫn có người giống như anh, tiến vào vào cái nơi hố sâu không đáy kia, nhưng rất khó tạo ra được thành tích giống như anh.
Cô trước đây không biết rõ độ nguy hại của ma túy, ngăn chặn ma túy phân bổ rộng rãi, sau khi đích thân trải nghiệm, nỗi đau hận đối với ma túy đã lên đến đỉnh điểm, nếu như những người kia không đi mua ma túy, thì thị trường ma túy sẽ ngày càng suy đồi sa sút, do sự cung cấp của những người hít ma túy kia, mới khiến bọn buôn ma túy hung hăng ngang ngược đến như thế.
Cả ngày nay, hai người chẳng đi đâu cả, trong nhà chẳng còn gì ăn, Nam Nhứ chỉ đành đặt mua bên ngoài, cô nhìn anh chằm chằm không rời một tấc, Trần Trạm Bắc cũng nửa bước không rời, trong lòng anh ngập tràn đau xót, bởi vì anh, nên mới khiến một người phụ nữ bình tĩnh thông minh, trở nên yếu đuối như thế thấp thỏm bất an như thế.
Tivi mở đó, tùy tiện mở một tiết mục, “Mấy năm nay, chắc anh chưa từng xem tivi đâu nhỉ.” Bên đó anh không có tivi, ở khách sạn có tivi, toàn phát mấy video nước ngoài, cô gần như chưa từng nhìn thấy anh mở tivi.
“Làm gì có tâm tình nhàn rỗi xem tivi chứ.” Anh liếc mắt nhìn tiết mục giải trí trên tivi, một chút quen thuộc cũng chẳng có.
“Đừng vội đi làm, trước tiên anh làm quen với hoàn cảnh đi đã, ngày mai chúng ta ra ngoàI đi dạo.”
“Được.”
Nam Nhứ đột nhiên nhớ ra, “Nhà anh ở đâu thế?” Cô và anh của trước kia, chưa từng nói đến chuyện này, căn bản sẽ không bàn luận về những vấn đề không liên quan đến phá án.
Cô không biết nhà anh ở đâu, thậm chí đến tên tuổi, cũng là vừa mới biết, nhà anh có những ai, đang làm những gì.
“Đế Đô, ba mẹ nhiều năm rồi chưa gặp, Nam Nam, cùng anh quay về thăm họ nhé.” Anh cười khổ một tiếng, “Không biết ba mẹ anh có khi nào đá anh ra khỏi cửa không nữa.”
“Em hiểu, nhưng mà anh đưa em về nhà anh, có phải nên về nhà em trước không hả.”
Trần Trạm Bắc nhướng mày, “Điều đó tất nhiên được rồi, phải gặp ba vợ tương lai, chậc, anh phải chuẩn bị chút quà cáp, em nói xem lấy gì được nhỉ?”
Nam Nhứ mím môi cười cười, mí mắt cong cong đáy mắt là vô số tia sáng lấp lánh, “Lấy huân chương quân công đi, ba em là quân nhân, cái này ở trước mặt ông ấy sẽ khá dễ dùng, vô cùng nở mày nở mặt.”
Đôi tay Trần Trạm Bắc dang ra, dựa vào ghế sô pha, chân này gác chân kia tạo ra một tư thế lười nhác bất cần đời, “Cái đó quá nhiều rồi, Ngư Phu đều giúp anh cất giữ, công chương hạng nhất, cái đó khá có thể diện à nha.”
“Cậu Kiêu, phiền ngài đem đôi cánh thả xuống có được không, anh còn đắc ý nữa em sợ anh bay lên trời mất.” Nam Nhứ nghiêng người nằm lên ghế sô pha, đầu gối lên đùi của anh ánh mắt đuổi theo anh.
Gọi anh là cậu Kiêu, đây là sỉ nhục anh, Trần Trạm Bắc cong eo, áp sát đến gần cô hôn một cái, hôn một cái lại hôn một cái, hôn bao nhiêu cái cũng ngại không đủ, sau cùng anh đem cô đè xuống ghế sô pha, cho đến khi tiếng kêu của Kim Cương truyền đến, Trần Trạm Bắc ném một cái áo qua trùm kín cái lồng lại, tiếp tục ăn cô.
Ngày hôm sau, Nam Nhứ dẫn theo Trần Trạm Bắc, quay về chỗ của ba mình.
Ba Nam mở cửa ra, nhìn thấy bên cạnh Nam Nhứ có một người đàn ông đứng đó, ông ấy khẽ ngẩn người đôi chút, rồi lập tức nhường đường, để bọn họ đi vào.
Nam Nhứ vừa lấy dép lê, vừa nói chuyện, trong đôi mắt nhìn người đàn ông ấy, ngập tràn vẻ nhu tình, ba Nam nhìn hai người, cả năm qua Nam Nhứ chưa giây phút nào vui vẻ như bây giờ, bởi vì cái gì ông ấy biết rõ, nhưng người đàn ông này?
Cao to, vạm vỡ, mặt mũi nghiêm nghị, ánh mắt chính nghĩa.
Nam Nhứ mím môi cười đến vui vẻ, đôi mắt to lưu luyến tới tới lui lui trên mặt ông và người đàn ông kia, “Ba, con giới thiệu với người, anh ấy là Trần Trạm Bắc.” Cô lại nói với Trần Trạm Bắc, “Đây là ba em.”
Trần Trạm Bắc lễ phép mở lời, thái độ cung kính, “Chào bác trai.”
Ba Nam gật gật đầu, trong lòng hoang mang cái người tên Trần Trạm Bắc này là ai thế, nhưng mà ngoài mặt ông vẫn rất lịch sự hòa nhã, “Chào cậu, vào đây ngồi đi.”
Nam Nhứ nhìn anh cho anh một ánh mắt, trong lúc ba Nam xoay người đi, Trần Trạm Nhám nhướng mày nhìn cô.
Sau khi hai người ngồi xuống, ba Nam ngồi trên ghế sô pha ở đối diện, lần đầu tiên Nam Nhứ dẫn đàn ông về nhà, nhìn thần sắc của cả hai người, tình cảm tốt đến mức lộ ra mật ngọt, dẫn bạn trai về nhà, đột ngột thế kia?
“Tiểu Trần, con làm công việc gì thế?”
Trần Trạm Bắc đột nhiên không biết nên trả lời như thế này, lần đầu tiên Nam Nhứ nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng của anh, cô khúc khích bật cười, trước kia dẻo mồm dẻo mép lắm mà, sợ rồi chứ gì, “Ba, công việc của anh ấy tạm thời vẫn chưa ổn