Ngày hôm sau, Nam Nhứ lấy vài bộ quần áo, đi cùng Trần Trạm Bắc về Bắc Kinh.
Vừa xuống máy bay, lúc bắt xe đi về nhà, Trần Trạm Bắc ngắm nhìn thành thị trong bảy năm thay đổi hoàn toàn.
Bất tri bất giác mà chẳng còn thứ gì như xưa, con đường quen thuộc trở nên nghẹt kín dòng xe qua lại, dòng người nhao nhao tới lui giữa lòng thành phố rộng lớn, trong công việc Nam Nhứ rất ít khi tiếp xúc với nơi này, thỉnh thoảng cũng sẽ đến, nhưng gần lần đây nhất cũng là hai năm về trước.
Cô vẫn luôn biết rằng những năm qua trong nước không ngừng phát triển, trở thành quốc gia có kinh tế khiến thế giới mỏi mắt ngóng nhìn.
Cô xoay đầu nhìn người bên cạnh, bảy năm thay đổi, bảy năm chưa về, cảm giác xa lạ đối với thành thị, đối với ao ước nơi quê nhà, cùng với nỗi hổ thẹn với người thân mà anh phải chịu, cô có thể cảm nhận được.
Cô phủ tay lên tay anh, Trần Trạm Bắc dời ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ về phía cô, cô nhìn anh cười cười, anh xòe nắm đấm đang siết chặt ra, mười ngón tay hai người giao nhau.
Đến trước cửa một khu nhà cao cấp, Nam Nhứ phát hiện Trần Trạm Bắc đứng đó bất động, anh ở Tam Giác Vàng mấy năm, mỗi bước đi đều là hiểm nguy nhưng anh luôn thận trọng phòng thủ.
Anh vẫn luôn hăng hái khí thế, bình tĩnh thông minh, phàm là chuyện gì cũng đều thản nhiên đối mặt, nhưng lúc này anh lại mím chặt môi mỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi này.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thấp thỏm bất an, hổ thẹn ngập lòng như thế này.
Vốn dĩ bọn họ không vào được cửa lớn khu nhà nghiêm ngặt như thế kia, nhưng không ngờ rằng, bảo vệ ở cửa lớn thế mà lại nhận ra được Trần Trạm Bắc, vị bảo vệ này đã ngồi lên chức vị đội trưởng, công việc này ông ấy đã làm hơn mười mấy năm rồi.
Ông ấy cùng Trần Trạm Bắc trò chuyện vài câu rồi để bọn họ đi vào.
Đứng trước dãy nhà biệt thự, Trần Trạm Bắc nhìn cửa lớn của nhà mình, anh ngẩn ngơ mất hồn, Nam Nhứ vỗ vỗ vai anh, “Nhấn chuông đi, họ sẽ hiểu cho anh mà.”
Trần Trạm Bắc giơ tay, nhấn vào nút chuông ở bên cạnh cửa, tiếng chuông “kính cong” vang lên, người ở ngoài lẫn ở trong đều nghe rõ.
Anh nhấn thêm hai lần rồi bỏ tay xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Qua vài phút sau, cửa lớn căn biệt thự mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo len màu gạo xuất hiện ở ngay cửa, người phụ nữ nhìn người ở trước cửa, nặng nề ngẩn người ngay tại chỗ…
Nam Nhứ nhìn ra được vẻ ngạc nhiên trong thần sắc của bà giống hệt như khi đó cô nhìn thấy Trần Trạm Bắc, không dám tin vào mắt mình, thậm chí sợ bản thân mình nhìn nhầm, sợ là mình chỉ đang mơ một giấc mơ.
Trần Trạm Bắc hé miệng, nhưng phát hiện trong cổ họng tựa như bị nhét một đống đá vụn sắc bén, cứa anh máu chảy đầm đìa, anh gọi hai lần, mới phát ra được một tiếng, “Mẹ.”
Một tiếng mẹ này khiến dưới chân người phụ nữ bên trong mềm nhũn, bà vội vã vịn vào khung cửa chạy ra ngoài cửa.
Tay của bà run lẩy bẩy, bàn tay kéo lấy chốt cửa run đến mức mở vài lần vẫn không mở ra được, bà hét lớn: “Lão Trần, lão Trần…”
Trần Trạm Bắc xuyên qua tay vịn của cánh cửa, nắm lấy tay mẹ mình, nặng nề gọi một tiếng, “Mẹ.”
Mẹ Trần lúc này nước mắt đã đẫm mặt, thậm chí không nói được một câu, bà không ngừng kéo mở cánh cửa, lúc này bên trong cửa có một người đàn ông trung niên cao to đi ra, nét mặt có vài phần giống hệt với Trần Trạm Bắc, người này chính là ba của Trần Trạm Bắc, Trần Hòa.
Trần Hòa nhìn thấy người bên ngoài cửa thì cũng ngẩn người theo, ông ấy vội vã đi đến bên cửa, lúc này mẹ Trần đã mở cửa ra, đôi tay run rẩy tóm chặt lấy Trần Trạm Bắc, “Trạm Bắc, Trạm Bắc, là con sao? Mẹ không có nhìn nhầm chứ? Lão Trần, ông nói cho tôi biết đi, tôi không có nhìn nhầm.”
Đáy mắt Trần Trạm Bắc ửng đỏ, “Mẹ, xin lỗi, con quay về rồi.”
Mẹ Trần sít sao ôm chặt anh: “Con của mẹ, con của mẹ, sao con lại nhẫn tâm bỏ mặc ba mẹ đi tận bảy năm thế kia, bặt vô âm tín, sao con lại nhẫn tâm như thế hả, Trạm Bắc, mẹ nhớ con lắm…”
Hốc mắt Nam Nhứ đã ướt đẫm rồi, nước mắt từ nơi mí mắt chảy dài xuống, cô nhìn thấy cảnh này thì lòng khó chịu như thể bị dao đâm nghìn vạn lần.
Bảy năm đối với ai mà nói cũng là một thời gian dài đằng đẵng đủ loại dày vò, huống chi đây là ba mẹ của anh.
Đáy mắt ba Trần lóe lên vẻ kinh ngạc, lúc nhìn thấy đứa con trai bảy năm chưa về nhà, đáy lòng ông dâng lên một cỗ tình cảm nồng đậm, ông đè nén cơn sóng vỗ nơi nội tâm, trầm giọng nói, “Vào nhà đi.”
Mẹ Trần kéo lấy Trần Trạm Bắc, trên mặt toàn là nước mắt, đôi mắt nhìn vào mặt anh không bỏ lỡ phút giây nào nên bà cũng quên mất sau lưng anh còn có một cô gái.
Ba Trần nhường đường cho Nam Nhứ, Nam Nhứ cùng Trần Trạm Bắc và mẹ anh nối đuôi nhau đi vào biệt thự.
Trong phòng khách, mẹ Trần ôm lấy Trần Trạm Bắc, bảy năm nay, nước mắt đều chảy sắp cạn luôn rồi, nhưng lúc này lại như khóc thêm bảy năm nữa.
Ba Trần rút khăn giấy ra giúp bà ấy lau đi nước mắt, “Đừng khóc nữa, mắt không được khỏe.”
Mấy năm nay mẹ Trần khóc nhiều đến mức đôi mắt càng ngày càng yếu, thị lực kém, nhìn gì cũng thấy mơ hồ.
Khóc suốt mấy năm làm phát sinh mầm bệnh, chạy chữa vô số bệnh viện, bác sĩ bảo bà ít rơi nước mắt lại, đây không phải là việc bà có thể kiểm soát được.
Thời gian cứ như thế qua đi, bà cũng không thèm quan tâm đến căn bệnh ở mắt nữa.
Ba Trần nhìn Trần Trạm Bắc, có đau lòng, có tự trách, còn có luyến tiếc và trông đợi, tính nết của con trai thế nào ông hiểu rất rõ, đột nhiên cãi nhau một trận, không nói một lời đã chạy đi mất, vừa đi là đi tận bảy năm.
Trần Trạm Bắc nhìn về phía ánh mắt của ba mình, anh đi đến một bên, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt hai người họ, “Ba, mẹ, con trai bất hiếu, con có lỗi với hai người.”
Ba Trần không lên tiếng, mẹ Trần nào có nỡ, bà nhào đến kéo anh đứng dậy, “Quay về là tốt, quay về là tốt rồi, để mẹ xem xem, con đừng quỳ nữa.”
Trần Trạm Bắc kéo lấy tay của mẹ mình, hốc mắt đã ướt đẫm, “Mẹ, con xin lỗi.”
Anh không biết nên nói lời gì, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi, bất luận anh có mục đích gì, nhưng làm tổn thương đến ba mẹ mình là việc không thể nào vãn hồi được.
Anh không thể thoái thác trách nhiệm này, sai chính là sai, anh yêu bọn họ, yêu ba mẹ của anh.
Ba Trần dù có kiên trì thì hốc mắt cũng đã lấp lánh ánh nước, ông đi qua đó, nắm lấy cánh tay của anh, kéo anh dậy: “Chỉ cần con không giết người phạm pháp, ở trong ngôi nhà này của chúng ta, đều không cần dùng đến hai chữ này.”
Nam Nhứ giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên má, nhìn thấy anh cuối cùng cũng quay về nhà, quay về bên cạnh ba mẹ của mình, cô vui vẻ thay anh, cũng thay ba mẹ anh vui mừng, trong lòng cô thầm nói, anh không có lỗi với bất kỳ ai, anh chỉ hổ thẹn với ba mẹ, anh là anh hùng, anh là vinh quang.
Mẹ Trần kéo anh đến ghế sô pha ngồi xuống, tay vẫn luôn nắm lấy bàn tay to lớn của anh, ánh mắt rơi trên vô số vết thương trên mu bàn tay của anh, nước mắt vốn dĩ có thể ngừng lại nay lại dâng trào lên, “Trạm Bắc, sao lại nhiều vết thương thế hả con? Có phải đánh nhau rồi không, có phải con lăn lộn vào bọn xã hội đen hay không.” Đầu ngón tay run rẩy của bà cẩn thận ma sát lên vết thương của anh, vết thương chi chít đầy rẫy đã tạo thành sẹo, bà đau lòng, lại lo lắng.
“Mẹ, con không có.” Anh có thể nói với ba mẹ về công việc của anh, nhưng trước mắt không phải cơ hội tốt, cảm xúc của mẹ đang bất ổn, nếu như lúc này nói với bà, bà nhất định sẽ chịu không nổi.
Ánh mắt của ba Trần rơi trên vết thương của anh rồi lại quét qua cơ thể của anh, nơi có thể lộ ra gồm, tay, cổ, đều có vết thương, nhưng giữa chân mày của anh vẫn là vẻ cương nghị quen thuộc.
Ông hiểu rõ đứa con này của mình, anh sẽ không dễ dàng sa vào con đường tội đồ, nhưng cũng không thể nào đảm bảo trong bảy năm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Nếu đã quay về rồi, cũng không thiếu chút thời gian để hỏi việc này, ánh mắt ông chuyển về phía bên còn lại của ghế sô pha, cô gái đang an tĩnh ngồi đó, khắp người cô là vẻ chính khí, “Vân Thu, con trai quay về có thể từ từ trò chuyện sau, thằng bé dẫn khách về kìa.”
Nam Nhứ thấy mọi người dời ánh mắt lên người mình, cô nhất thời căng thẳng, cô ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, miệng cong