Lâm Nhu Nhu là người Diệp Khiêm yêu nhất, điểm này là không thể nghi ngờ, từ lần đầu tiên Diệp Khiêm nhìn thấy Lâm Nhu Nhu, hắn đã say nắng cô rồi.
Sau đó trong khoảng thời gian sống chung, ưu điểm của Lâm Nhu Nhu lại từng chút từng chút hiện ra ở trước mặt Diệp Khiêm.
Có thể nói, Lâm Nhu Nhu ở trong lòng hắn, có một vị trí rất trọng yếu, một vị trí mà người khác không thể thay thế.
Đối với những nữ nhân của mình, Diệp Khiêm đều yêu bọn họ, đây không phải là do Diệp Khiêm hoa tâm, mà là hắn thật sự yêu các cô, tối đa thì chỉ có thể xem là đa tình mà thôi.
Mỗi một cô gái đều có được ưu điểm của riêng mình, cũng đều vì Diệp Khiêm mà trả giá rất nhiều, Diệp Khiêm không muốn cô phụ bất kỳ người nào.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Thật xin lỗi, Nhu Nhu, lúc này anh không thể quay về.
Qua mấy ngày nữa anh phải đi Nhật Bản, bên đó có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Năm năm, em hãy cho anh năm năm, trong vòng năm năm anh sẽ đem mọi chuyện cần thiết giải quyết toàn bộ, sau đó anh sẽ thoái ẩn, mang theo các em trải qua sống cuộc sống bình thản hết cuộc đời này."
"Thật vậy chăng?" Lâm Nhu Nhu nói, "Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm, anh không thể không để ý đến em, cũng không cho phép anh vô thanh vô tức biến mất như vậy nữa, có được không? Em thật sự rất sợ hãi, sợ anh biến mất, không trở lại nữa.".
Google ngay trang { T RЦмtrцуen.
oгg }
"Chị Nhu Nhu, chị thật là ngốc ah, anh ấy chính là một kẻ hạ lưu, chị càng quan tâm anh ấy, anh ấy sẽ càng không xem ra gì.
Hiện tại không biết anh ấy đã đắc ý thành bộ dạng gì rồi." Triệu Nhã ở bên cạnh buồn bực nói, cô thật sự bị Lâm Nhu Nhu đánh bại, nha đầu kia quả thật chính là cô nương si tình ah.
Tuy Diệp Khiêm không nghe rõ ràng Triệu Nhã nói cái gì, bất quá đoán chừng cũng sẽ không nói cái gì xuôi tai.
"Sẽ không đâu, Nhu Nhu, chỉ cần Diệp Khiêm anh không chết, thì không có chuyện anh không để ý tới Nhu Nhu." Diệp Khiêm nói.
"Không cho phép anh nói lời như vậy, không cho phép anh chết." Lâm Nhu Nhu nói.
"Tốt, tốt, không nói, không nói." Diệp Khiêm nói.
"Anh cùng Nhã nhi nói vài câu a!" Lâm Nhu Nhu nói xong cũng muốn đem điện thoại đưa cho Triệu Nhã, ai biết nha đầu kia lại quật cường nghiêng đầu đi, nói: Thôi đi pa ơi..., em mới chẳng muốn nói chuyện với anh ấy.
Em cũng không giống như các chị, em không thể để cho anh ấy quá đắc ý."
Những lời này Diệp Khiêm nghe rành mạch, bất quá chỉ bất đắc dĩ cười cười, tính tình của Triệu Nhã hắn rất rõ ràng, cá tính so sánh mãnh liệt, sẽ không giống Lâm Nhu Nhu dùng lời lẽ ôn nhu biểu đạt sự nhớ nhung của mình.
Phương thức biểu đạt của Triệu Nhã có thể sẽ có chút mãnh liệt, có chút gián tiếp.
"Tốt rồi, chờ anh đem chuyện này xử lý xong, anh sẽ lập tức trở về." Diệp Khiêm nói.
Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.
Nghe được trong điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, Triệu Nhã không khỏi có chút sửng sốt, trong nội tâm âm thầm thở dài, có một loại cảm giác thất lạc ở trong lòng.
Lời nói vừa rồi cũng không phải là lơi mà cô muốn nói, trong nội tâm cô cũng rất khát vọng cùng Diệp Khiêm trò chuyện, để có thể nói cho Diệp Khiêm nghe những nỗi nhớ mong của mình, thế nhưng mà tính cách của cô chính là như vậy, để cho cô tại trước mặt Lâm Nhu Nhu cùng Tần Nguyệt thể hiện ra bộ dạng quan tâm Diệp Khiêm, thì cô làm không được.
Đây cũng không phải là cô sợ Lâm Nhu Nhu cùng Tần Nguyệt ghen, mà là vì cô cảm thấy ngượng ngùng nên không thể làm như vậy.
Phương pháp đối phó Triệu Nhã khác xa so với đối phó Lâm Nhu Nhu.
Nếu như là Lâm Nhu Nhu, lúc cô tức giận, Diệp Khiêm chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là có thể dọn dẹp.
Còn Triệu Nhã, nếu như Diệp Khiêm không nịnh nọt cô, thì chuyện này sẽ khiến cho cô càng thêm tức giận, về sau chỉ cần hơi chút dụ dỗ một chút, liền có thể khiến cho tình cảm của Triệu Nhã so Lâm Nhu Nhu phát ra càng thêm mãnh liệt.
Một người đàn ông thành công, là người có thể cân bằng giữa sự nghiệp cùng gia đình! Mà Diệp Khiêm, không thể nghi ngờ là cao thủ ở phương diện này, bởi vì Diệp Khiêm chưa bao giờ tận lực đi làm mấy thứ gì đó, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, chuyện này lại thường có kết quả không tưởng được.
Cúp điện thoại, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đưa di động thu vào trong ngực.
Hắn chỉ còn có thể ở tại thành phố Kingston vài ngày mà thôi, Diệp Khiêm cảm thấy cần phải đi làm chút chuyện, nếu không chẳng phải là lãng phí thời gian mình chờ đợi ở đây đã hơn một năm sao? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm có chút cười cười, giơ tay bắt một chiếc taxi hướng bến tàu chạy tới.
Bên phía Jack đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác bố trí nhân viên tiến về Nhật Bản, còn bên phía Lâm Phong cũng trở về chuẩn bị, hiện tại Diệp Khiêm cũng không nóng nảy nhất thời, thời gian dài như vậy cũng chờ đợi được rồi, còn sẽ quan tâm thời gian mấy ngày sao? Huống chi, bất kỳ một trận chiến nào, mấu chốt quyết định thắng bại chính là xem ai chuẩn bị sung túc hơn.
Nanh Sói đi đến Nhật Bản đối phó tổ chức Hắc Long hội khổng lồ như vậy, đã không có ưu thế địa lợi, vô luận Diệp Khiêm có điều động nhân viên như thế nào thì tại phương diện nhân số tuyệt đối không thể so với đối phương.
Cho nên, muốn giành lấy được thắng lợi, thì nhất định phải có sự chuẩn bị thật tốt, nếu không thì chỉ có thể nói là tự tìm đường chết mà thôi.
Ba ngày sau, có rất nhiều nơi ăn chơi tại thành phố Kingston bị đánh bom phát nổ, số người thương vong rất nhiều, tổn thất kinh tế cũng phi thường khổng lồ.
Mà những chỗ ăn chơi nay đều do Yamaguchi Group thao túng, về phần ai là người gây ra những chuyện này thì tổ chức Yamaguchi Group thậm chí cảnh sát thành phố Kingston cũng không có bất kỳ đầu mối nào.
Thậm chí Cục Quốc An nước Jamaica đã đem chuyện này liệt vào danh sách nguy hiểm cao, tưởng là do tổ chức khủng bố nào đó gây ra.
Đương nhiên, hết thảy đều chẳng qua là do Diệp Khiêm thuận tay làm mà thôi.
Ngày đó hắn đi bến tàu, mục đích là mua sắm thuốc nổ, bất kể nói thế nào thì hắn đã ở thành phố Kingston chờ đợi hơn một năm, cũng sắp phải rời đi, nghĩ đến cũng muốn cho bọn họ lưu lại một chút kỷ niệm a.
Thuận tiện cũng coi như là tiễn đưa cho Yamaguchi Group một cái đại lễ.
Vài ngày sau, Diệp Khiêm trực tiếp từ Jamaica bay tới thủ đô Tokyo Nhật Bản.
Về phần chiếc xe