Biết rõ mình bị người khác xem là quân cờ, trêu đùa trong lòng bàn tay, trong nội tâm của Nghiêm Hàm tự nhiên có chút không thoải mái.
Nghiêm Hàm vốn là người có chút ngạo khí, vốn hắn cho rằng Diệp Khiêm mặc dù có chút xấu, nhưng cũng có thể coi là người có chút chính nghĩa, thế nhưng mà hôm nay lại không nghĩ rằng hắn là bị Diệp Khiêm trêu đùa, loại cảm giác khuất nhục khi bị bán đứng này, khiến cho hắn có chút khó có thể tiếp nhận.
"Nếu như anh có ý nghĩ như vậy, thì tôi cũng không có cách nào." Mặc Long nói, "Lâp trường của mọi người khác nhau, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Nếu như anh cho rằng là chúng tôi đang lợi dụng anh, thì tôi cũng không muốn giải thích gì hết.
Chúng tôi không cần anh cảm ơn, cũng không sợ anh oán hận." Nói xong, Mặc Long không có để ý tới Nghiêm Hàm nữa, ánh mắt chuyển hướng về phía Vưu Hiên, nói: "Tôi cũng không sợ nói thật cho ông biết, hội nghị hôm nay đều chỉ vì dẫn ông nhập cục mà thôi.
Lúc ông tới bến tàu, thì người của chúng tôi đã đi tới căn cứ của lính đánh thuê Bát Kỳ rồi, nếu như tôi tính toán không sai thì trong vòng một giờ là có thể giải quyết xong lính đánh thuê Bát Kỳ."
Cả người Vưu Hiên không khỏi ngơ ngác một chút, hắn biết rõ sức chiến đấu của lính đánh thuê Bát Kỳ, dưới tình huống không có ngoại viện, hơn nữa Diệp Khiêm còn áp dụng phương thức đánh lén, lính đánh thuê Bát Kỳ không có bất luận sự chuẩn bị gì, kết cục xem ra là đã chú định rồi.
Vưu Hiên biết rõ lần này hắn đã phạm sai lầm quá nghiêm trọng, nếu như không phải hắn quá tự tin, thì làm sao có thể tạo thành cục diện như vậy? Lính đánh thuê Bát Kỳ bị hủy diệt, có thể nói là do một tay hắn tạo thành.
Chuyện khiến cho Vưu Hiên lo lắng hơn chính là, nếu như lính đánh thuê Bát Kỳ bị tiêu diệt, thì hắn nhất định sẽ bị nghiêm trị, đến lúc đó Hắc Long hội nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho dù là công lao nhiều năm tích lũy của hắn, chỉ sợ cũng không đủ để triệt tiêu sai lầm này a.
Hơn nữa, rất có thể cao tầng của Hắc Long hội sẽ cho là hắn cố ý thả ra tin tức giả, lúc đó kết cục của hắn sẽ có dạng gì, hắn cơ hồ có thể đoán được.
Chuyện này đã phát sinh, Vưu Hiên cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mong đợi vào việc bắt được Nghiêm Hàm trở về, có thể giúp cho hắn vượt qua kiếp nạn này.
Hít thật sâu một hơi, Vưu Hiên nói: "Anh cũng đừng có tự tin như vậy, chuyện này còn chưa kết thúc, ai thắng ai thua cũng còn chưa kết quả a.
Tuy sức chiến đấu của lính đánh thuê Bát Kỳ không bằng Nanh Sói, nhưng anh phải hiểu rõ, nơi này là Nhật Bản, Hắc Long hội có thế lực rất khổng lồ a.
Cho dù các anh có tiêu diệt lính đánh thuê Bát Kỳ, thì tôi cũng có thể cam đoan, các anh tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Nhật Bản.
Hơn nữa, tôi muốn nói cho anh biết một điều, tất cả những người đang ở nơi đây đừng nghĩ có thể rời khỏi bến tàu.
Diệp Khiêm dùng chiêu di hoa tiếp mộc này, quả thật là tính toàn rất giỏi, bất quá lại đẫy các anh vào chỗ chết rồi."
Mặc Long cười nhạt một tiếng, nói: "Vậy sao? Ông cũng quá coi thường lão đại của chúng tôi rồi?" Dừng một chút, Mặc Long nhìn vào một nơi hẻo lánh, nói: "Thanh Phong, sao còn chưa động thủ, tính đợi tới khi nào?"
Vừa mới nói xong, Mặc Long liền giơ tay kéo Tạ Tử Y vọt đến bên cạnh xe.
Tiếng súng lập tức vang lên, những Ninja do Hắc Long hội phái tới chặn đường Nghiêm Hàm lập tức trở thành những tấm bia sống, chỉ qua vài giây, liền ngã xuống bảy tám người.
"Ninja Giáp Hạ, hừ, cũng quá bình thường rồi." Thanh Phong lớn tiếng nói, "Các chị em, thỏa thích vung vẩy binh khí trong tay, thiêu đốt nhiệt huyết của mọi người a.
Xông lên a!"
Nói xong, Thanh Phong dẫn đầu dẫn thành viên Lang Thứ vọt ra, hướng những Ninja Giáp Hạ công tới.
Mặc Long bất đắc dĩ lắc đầu, tức giận mắng một câu, "Ngu ngốc!" Mặc Long cũng có chút không hiểu, vì cái gì những Ninja này không thích dùng súng, mà lại thích một ít vũ khí lạnh, có phải bọn họ là kẻ ngốc hay không.
Nếu như Thanh Phong trực tiếp dùng súng bắn phá tại nơi bến tàu trống trải này, thì những Ninja Giáp Hạ này căn bản không có cơ hội sống sót.
Thế nhưng mà tên ngu ngốc này vậy mà lựa chọn đánh giáp lá cà, chuyện này khiến cho Mặc Long có chút buồn bực, bất quá cũng may, trên phương diện nhân số đã có ưu thế rất lớn, đối phó những Ninja Giáp Hạ này hẳn không phải là vấn đề gì.
Quay đầu nhìn Tạ Tử Y, Mặc Long nói: "Em ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh đi hỗ trợ."
"Tôi cũng đi." Nghiêm Hàm nói, "Mục tiêu của bọn họ là tôi, tôi không thể ở chỗ này xem cuộc vui được."
Mặc Long quay đầu nhìn Nghiêm Hàm, nói: "Bọn họ là mục tiêu của tôi.
Nếu như anh muốn hỗ trợ, vậy thì hãy giúp tôi bảo hộ cô ấy, chuyện còn lại người của chúng tôi sẽ giải quyết.
Tuy chúng tôi lợi dụng anh, bất quá anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh.
Lão đại của chúng tôi đã đáp ứng đưa anh rời khỏi Nhật Bản an toàn, thì nhất định sẽ thực hiện lời hứa, anh có thể yên tâm." Sau đó lại nhìn Tạ Tử Y, nói: "Em không phải là đối thủ của bọn họ, đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích."
Tạ Tử Y đối với công phu của Ninja Giáp Hạ hiểu rất rõ rãng, lần trước nếu như không phải Mặc Long bảo hộ cô, thì chỉ sợ cô đã chết ở trong tay Ninja Giáp Hạ rồi.
Nên lúc này cô cũng sẽ không đi giả trang làm anh hùng gì hết.
Hơn nữa, cô cũng không muốn tạo thành gánh nặng cho Mặc Long, khiến cho Mặc Long không thể thỏa sức phát huy, vì phải bảo vệ cô nên bị bó tay bó chân.
"Anh đi đi." Tạ Tử Y gật gật đầu nói.
Mặc Long vừa mới bước ra bước bộ bỗng nhiên lại thu trở về, nhìn Tạ Tử Y, nói: "Em có thể nói lời gì dễ nghe một chút hay không? Nói cài gì mà Anh đi đi? giống như là để anh đi chết vậy."
Tạ Tử Y hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Mặc Long, đây là lần thứ nhất Mặc Long cùng cô nói giỡn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút mừng thầm.
Lúc cô muốn nói chuyện, thì Mặc Long đã hướng trên chiến trường chạy vội mà đi.
Hỏa Vẫn trong tay giống như bí mật mang theo hỏa diễm, nhanh chóng đâm thấu trái tim một gã Ninja Giáp Hạ.
Bay lên một cước, đem tên Ninja Giáp Hạ kia đạp bay về sau, Mặc Long nói: "Ninja Giáp Hạ rất giỏi sử dụng độc, tất cả mọi người chú ý một chút, tốt nhất đừng thân cận quá mức."
Sau khi tới gần Thanh Phong, Mặc Long trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tiểu tử ngươi, để tao xem sau đó mày ăn nói