Tuy sức chiến đấu của lính đánh thuê Bát Kỳ không tính rất yếu, nhưng thông qua giao chiến vừa rồi, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể nhìn ra, thân thủ của bọn họ cũng không được tốt lắm; huống hồ, Diệp Khiêm còn tu luyện cổ võ thuật, hơn nữa còn là võ giả nhất lưu nên đối phó bốn thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ là chuyện rất dễ dàng, cho nên, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mới có thể nói như vậy.
Thoạt nhìn, tựa hồ giống như là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đang kích thích Diệp Khiêm, nhưng thật ra là đang cấp cho lính đánh thuê Bát Kỳ một loại áp lực tâm lý, chuyện này đối với việc tỷ thí của Diệp Khiêm có trợ giúp rất lớn.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe dụng tâm lương khổ, Diệp Khiêm tự nhiên là nhìn ra, cho nên cũng không có nói gì.
Tuy thành viên Nanh Sói không phải là cỗ máy giết người, nhưng đều là nhất đẳng cao thủ, năng lực tác chiến của từng thành viên ở trong giới lính đánh thuê, thậm chí là trong quân đội các quốc gia cũng đều có thể xem là người nổi bật, vô luận là trí tuệ mưu lược, bày mưu nghĩ kế, kỹ thuật bắn súng, tay không vật lộn, đều tính toán là nhất lưu.
Mà Diệp Khiêm với tư cách thủ lĩnh Nanh Sói, tại phương diện tay không vật lộn, chính là cao thủ cao cấp nhất ở bên trong Nanh Sói, đối phó bốn gã lính đánh thuê Bát Kỳ không còn ý chí chiến đấu, còn không phải là một bữa ăn sáng sao.
Bất quá, chó gấp cũng có thể nhảy tường, Diệp Khiêm cũng không thể chủ quan, nếu không không chỉ tự ném đi mặt mũi của mình, mà ngay cả mặt mũi của Nanh Sói.
Đây chính là chỗ mà nữ nhân không hiểu nam nhân, vì cái gì nam nhân có thể chỉ vì chút mặt mũi liền anh chết tôi sống.
Người muốn mặt, cây muốn da, đối với nam nhân mà nói, mặt mũi có đôi khi so với mạng sống còn trọng yếu hơn.
Thiên Diệp Thanh Cầm đã nhìn thấy tận mắt sự lợi hại của Độc Lang Lưu Thiên Trần, cho nên cô biết mình rất khó có thể trốn thoát khỏi tay hắn, cũng như rất khó có cơ hội đánh lén, bởi vì, thủ đoạn dùng độc của cô ở trước mặt Độc Lang Lưu Thiên Trần giống như là tiểu hài tử chơi bùn vậy, lên không được mặt bàn.
Bất quá, Diệp Khiêm đã không có lập tức giết chết cô, thì đã nói lên cô đối với Diệp Khiêm còn có chỗ hữu dụng, chỉ cần có tác dụng, vậy thì cô sẽ có thẻ đánh bạc để đàm phán, cũng có cơ hội đào tẩu; cho nên, Thiên Diệp Thanh Cầm rất thành thật đứng ở bên cạnh Độc Lang Lưu Thiên Trần, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn tình hình trước mắt mà thôi.
Cô đã tự mình lĩnh giáo qua công phu của Diệp Khiêm, tinh tường thủ hạ của cô căn bản không phải là đối thủ của Diệp Khiêm, cho nên cũng không có bao nhiêu chờ mong cùng mong đợi, lúc nhìn thấy bốn thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ đi ra, cô cũng đã thấy kết quả của bọn họ, chính là bị giết chết.
Người khiến cho cô tức giận phẫn nộ nhất vẫn là Đằng Điền Cương, đến lúc này rồi mà hắn vẫn không dám đứng ra nói chuyện, không dám vì bản thân đánh cuộc một lần.
Bất kể như thế nào, thì công phu của Đằng Điền Cương so với những thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều, nếu như hắn xuất mã, xác xuất thành công không phải sẽ cao hơn rất nhiều sao?.
Lâm Phong nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, nói: "Anh Diệp, nắm chặt thời gian, tốc chiến tốc thắng a."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm tiến lên trước mặt bốn gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Đến đây đi, ra tay đi." Diệp Khiêm đã từng nghe nói qua, lính đánh thuê Bát Kỳ rất thích dùng tù binh để làm huấn luyện chém giết, xem việc giết người giống như là trò chơi, hôm nay có cơ hội này, Diệp Khiêm tự nhiên cũng nên để cho bọn họ nếm thử tư vị bị người ta xem là công cụ tiêu khiển là như thế nào.
Bốn gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rốt cục lấy hết dũng khí, hét lớn một tiếng hướng Diệp Khiêm nhào tới.
Nếu như muốn trong vòng bốn phút giải quyết bọn họ, thì Diệp Khiêm tự nhiên không có khả năng nương tay, sử dụng hết toàn lực, Nhất Kích Tất Sát, mới gọi là chính đạo.
Trong các môn võ thuật Diệp Khiêm đã tu luyện, thì Bát Cực Quyền thuộc loại có lực công kích cường đại nhất, bất quá, trong nhiều năm chiến đấu, Diệp Khiêm đã hỗn hợp tất cả công phu mà hắn đã tu luyện, sáng chế ra một bộ quyền pháp của mình.
Đương nhiên, không phải là Cực Quyền Đạo, môn võ thuật Cực Quyền Đạo bất quá là dùng để lừa dối thanh niên thiếu nữ mà thôi, nó chỉ được vẻ bề ngoài, không có tính thực chiến, nên cũng không tính là sát chiêu của Diệp Khiêm.
Chỉ thấy, thân thể của Diệp Khiêm hơi cong, cả người giống như một mũi tên, đột nhiên bắn đi ra ngoài, năm ngón tay phải biến thành trảo, lập tức bắt lấy cổ họng một người trong đó, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ kia ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, liền nghiêng đầu qua một bên, sau đó thân thể liền ngã xuống đất.
"Tuy đã sớm biết thân thủ của Diệp huynh đệ bất phàm, bất quá, hôm nay nhìn thấy vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Khó trách Nanh Sói có thể đứng sừng sững ở vị trí vương giả lính đánh thuê thế giới, chỉ cần loại năng lực tay không giết người này, cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Hơn nữa, công phu của Diệp huynh đệ so với hai năm trước thì tiến bộ hơn rất nhiều ah." Y Tác Nhĩ Đức nhịn không được cảm thán nói.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Khiêm đã thuận thế trượt đến sau lưng một gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, tay phải chuẩn xác nắm xương cột sống của đối phương, dùng sức nhấn một cái sau đó lại kéo một phát, đối phương liền lặng yên ngã xuống đất.
Không đến một phút đồng hồ, liền giải quyết xong hai người, chuyện này khiến cho hai người còn lại mất hết ý chí chiến đấu, một chút hi vọng còn sót lại cũng bị giội tắt.
Hiện tại, bọn họ đã biết được cái gì gọi là người ta là dao thớt mình là thịt rồi, người ta muốn ăn bọn họ lúc nào thì sẽ ăn lúc đó, cái mạng nhỏ của bọn họ đã không phải do bọn họ có thể làm chủ nữa rồi.
Đằng Điền Cương ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, trong nội tâm không khỏi có chút may mắn, may mắn là vừa rồi hắn đã không có mạo hiểm đi lên, bằng không mà nói, thì người hiện tại đang nằm trên mặt đất có lẽ là hắn rồi.
Bất quá, hắn vô cùng rõ ràng, coi như hắn không đi lên, thì cơ hội sinh tồn cũng rất xa vời, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ buông tha cho hắn, mục đích Diệp Khiêm làm như vậy là vì muốn cười nhạo Bát Kỳ, vũ nhục Bát Kỳ; chỉ là, lúc này Đằng Điền Cương cũng mặc kệ Diệp Khiêm rốt cuộc là cười nhạo hay là vũ nhục, hắn chỉ đang nghĩ biện pháp làm thế nào để chạy khỏi nơi