Diệp Khiêm thật không ngờ, hắn vậy mà ở trong bồn tắm gần một ngày một đêm.
Bất quá, tốn nhiều thời gian như vậy cũng không có uổng phí, ít nhất bây giờ hắn đã là võ giả cảnh giới tam phẩm, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm phi thường thoải mái.
Dòng khí lưu động trong cơ thể của hắn lạnh như băng xen lẫn tí ti hơi ấm, chuyện này khiến cho tinh thần của hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Để cho Thanh Phong chờ hắn, sau đó Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.
Từ trong bồn tắm bước ra, tùy ý dùng nước lạnh xối lên trên cơ thể.
Sau đó Diệp Khiêm thay đổi quần áo, đi ra ngoài kêu Địch Nhượng một tiếng, liền lái ô-tô hướng địa điểm Thanh Phong đã nói chạy tới.
Địch Nhượng đã bắt đầu dần dần có chút tiếp nhận hắn rồi, cho nên Diệp Khiêm tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này.
Nếu như để Địch Nhượng ở lại khách sạn, thì sẽ khiến cho Địch Nhượng cảm giác Diệp Khiêm không có xem hắn là huynh đệ, có chuyện gì cũng không gọi hắn, cho nên, Diệp Khiêm cơ hồ không có bất kỳ do dự nào liền kêu Địch Nhượng đi cùng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm, Địch Nhượng có chút sững sờ, nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm.
Sửng sốt thật lâu, mới thốt ra một câu, "Tôi có cảm giác anh khác với ngày hôm qua."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Muốn đứng ở thế bất bại, thì nhất định phải không ngừng đề cao bản thân."
Hoàn toàn chính xác, bởi vì khí kình trong cơ thể đã xảy ra biến chất, cho nên khí chất cả người Diệp Khiêm cũng đã hoàn toàn cải biến.
Trước kia toàn thân của hắn để lộ ra một loại tà khí bức người, mà bây giờ, ở bên trong tà khí còn xen lẫn một chút khí ôn hòa, một loại khí khiến cho người ta nhịn không được muốn tiếp xúc thân cận.
Một đường không nói gì.
Xe rất nhanh chạy tới địa điểm ước định.
Nơi đây là một khu dân cư bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố Đông Kinh, những người sống ở nơi đây trên cơ bản đã đi hết rồi, chỉ còn lại những căn phòng trống.
Bởi vì không người ở, lộ ra rách nát hoang phế, toàn là cỏ dại.
Diệp Khiêm đem xe dừng lại ở rất xa, sợ âm thanh của động cơ ô tô sẽ làm kinh động đến những kẻ đánh boom ở trong phòng.
Đám người này đều là phần tử khủng bố đã tập kích đại sứ quán Hoa Hạ, tuy nhân số bên phía Diệp Khiêm chiếm ưu thế rất lớn, nhưng vẫn không thể không ứng phó cẩn thận, dù sao nơi đây quá lớn, hoàn cảnh phức tạp, một khi không cẩn thận có thể sẽ để cho đám người này đào tẩu, đến lúc đó muốn tìm kiếm bọn họ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đi đến bên cạnh Thanh Phong, Thanh Phong vội vàng kêu một tiếng "Lão đại".
Diệp Khiêm gật đầu một chút, tùy ý nhìn lướt qua, cũng không có phát hiện bóng dáng của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Lâm Phong, xem ra bọn họ đã đi làm chuyện khác rồi.
Loại chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần phải tất cả mọi người xuất mã, huống hồ, lúc này chắc hẳn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Lâm Phong cũng đều bề bộn nhiều việc, bọn họ phải đi chuẩn bị mọi chuyện, hiệp trợ Diệp Khiêm mau chóng đem kế hoạch lần này áp dụng thuận lợi.
"Lão đại, hôm nay hình như anh có vẻ khác với mọi ngày a." Thanh Phong cũng có chút sửng sốt, kinh ngạc nói, "Thế nhưng mà, khác ở chỗ nào thì em lại không rõ.
Có cảm giác giống như anh hôm nay và anh ngày hôm qua là hai người a."
"Về sau mày sẽ minh bạch.
Chuyện bây giờ mặc dù nhiều, thế nhưng mà mày cũng không thể buông lỏng việc tu luyện cổ võ.
Bây giờ mày đã là người lãnh đạo Lang Thứ, cũng không thể thua kém người khác a, nếu không thì sẽ mất hết thể diện a." Lời nói của Diệp Khiêm có chút thấm thía, nói.
Thanh Phong hắc hắc gật đầu cười, nói: "Sao có thể chứ, tuy em không có thiên phú bằng lão đại, nhưng tối thiểu cũng có thể xem là nhân tài ah.
Huống hồ, hiện tại em mỗi ngày đều không có nghỉ ngơi, mỗi ngày đều song tu a."
Diệp Khiêm hơi sững sờ, ánh mắt nhìn sang Trung Đảo Tín Nại bên cạnh, khuôn mặt cô đỏ lên, hung hăng liếc nhìn Thanh Phong.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, không có tiếp tục dây dưa đề tài này nữa.
Thanh Phong làm người mặc dù có chút không bị trói buộc, nhưng vẫn biết rõ nặng nhẹ, cho nên Diệp Khiêm cũng không cần nói quá nhiều, chỉ cần hơi chút nhắc nhở là được, hắn dĩ nhiên sẽ hiểu rõ.
Bất quá hắn vẫn sửa không được tật xấu của mình.
"Tình huống bên trong thế nào?" Dừng một chút, Diệp Khiêm cầm ống nhòm nhìn ban đêm hướng căn nhà cách đó không xa nhìn một chút, có thể là do có vách tường cách trở, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy bóng người bên cửa sổ lắc lư, còn số người cụ thể thì lại không biết.
"Em đã phái người tới điều tra một chút, bên trong có mười lăm người, không có vũ khí hạng nặng, chỉ có một ít súng ngắn mà thôi." Trung Đảo Tín Nại nói, "Toàn bộ người của bọn họ đều tập trung ở trong căn phòng đó.
Lúc phái người tới do thám, thì nghe được bọn họ đang thương lượng kế hoạch đêm nay sẽ rời khỏi Nhật Bản.
Đoán chừng hiện tại bọn họ đang chờ thuyền tới a, chỉ cần thuyền vừa cập bến, thì bọn họ sẽ lập tức rời đi."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đối với Trung Đảo Tín Nại rất vừa lòng, cô có phong phạm lãnh đạo, tin tưởng cho dù không có Thanh Phong tọa trấn ở bên trong Lang Thứ, thì chắc hẳn Lang Thứ cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì.
"Lần hành động này chỉ có một yêu cầu, là bắt sống toàn bộ, không nên tổn thương tới tánh mạng của bọn họ.
Bất quá có một điểm, là phải bảo đảm an toàn cho huynh đệ chúng ta, nếu có như không được thì có thể giết chết toàn bộ." Diệp Khiêm nói, "Việc công kích giao cho Tín Nại phụ trách chỉ huy."
"Vâng, lão đại!" Trung Đảo Tín Nại nhẹ gật đầu, kiên định nói.
"Em cũng muốn tham gia." Địch Nhượng nói.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn Địch Nhượng, nói: "Muốn tham gia cũng được, bất quá, em nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của Tín Nại tiểu thư, đây là quy củ."
"Không có vấn đề." Địch Nhượng nói.
"Biết sử dụng súng không?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
Địch Nhượng có chút lắc đầu, nói: "Không biết, bất quá cũng không có sao, cho dù không có súng, thì em cũng có thể giải quyết bọn họ."
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật