Những người kia ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ bướng bỉnh.
Khi đám người kia nhìn thấy Diệp Khiêm tới, thì tất cả mọi người đều có bộ dạng cung kính, tự nhiên đoán được Diệp Khiêm là người đứng đầu.
Sau khi có chút sửng sốt, một người trong đó nói: "Bọn mày là ai?"
Diệp Khiêm không hiểu tiếng Nhật, tự nhiên đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Trung Đảo Tín Nại bên cạnh, cô vội vàng phiên dịch cho hắn.
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nhìn người vừa nói chuyện kia, nói: "Xem ra mày chính là người đứng đầu trong bọn họ.
Mày đã làm ra những chuyện kia, thì nên ngờ tới sẽ có kết cục như ngày hôm nay a.
Tao chỉ là người Hoa Hạ, một người Hoa Hạ bình thường mà thôi, nhưng tao có tôn nghiêm cùng cảm giác tự hào dân tộc, những chuyện mày làm đã vượt quá mức chịu đựng của tao a.
Cho nên, mày chỉ có một kết cục mà thôi."
Trung Đảo Tín Nại vội vàng phiên dịch lại những lời Diệp Khiêm nói một lần, gã đàn ông kia sau khi nghe thấy, thì lông mày có chút cau lại, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng khinh thường.
Nhìn thấy bộ dạng của những người này, Diệp Khiêm biết rõ chỉ sợ cũng không hỏi ra được chuyện gì từ trong miệng bọn họ, cho nên, Diệp Khiêm cũng không có tính toán để bọn họ sống sót.
Về phần vừa rồi phân phó Trung Đảo Tín Nại lưu lại người sống, đơn giản là muốn cho bọn hắn nếm thêm tư vị bị tra tấn mà thôi.
Quay đầu nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Thanh Phong, mày nói, nên xử trí bọn họ như thế nào?"
"Hừ, lột da đốt đèn trời." Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, nói.
"Baka (ngu ngốc)!" Gã đàn ông kia phẫn nộ quát, "Chúng tao là con của thần Thái Dương, là một võ sĩ đạo, sao có thể tiếp nhận khuất nhục như vậy.
Nếu bọn mày là nam nhân thì hãy cho chúng tao một đao thống khoái, làm như vậy không phải là hảo hán."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Ta có phải là nam nhân hay không, không phải do mày quyết định.
Quả thật có rất nhiều kiểu chết, nếu như lúc trước thì mày còn có thể lựa chọn kiểu chết cho mình.
Đáng tiếc, hiện tại không phải do bọn mày làm chủ, hết thảy đều phải nghe theo tao.
Tao muốn để cho bọn mày chết như thế nào, thì bọn mày sẽ chết như thế đó.
Tao cũng không muốn hỏi bọn mày là ai phái bọn mày làm chuyện này, bởi vì không trọng yếu, cho nên, bọn mày cũng đừng mưu toan dùng chuyện này để đổi lấy cơ hội sống sót.
Trong mắt tao, thì bọn mày cho dù chết một ngàn lần cũng không đủ."
Lột da đốt đèn trời, tự nhiên là không thể nào, bất quá thủ đoạn tra tấn của Thanh Phong vẫn phải có.
Tra tấn bức cung không phải sở trường của Thanh Phong, nhưng chấp hành cực hình thì chính là sở trường của hắn a.
Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm phất tay, Thanh Phong cười hắc hắc, hướng gã đám người kia đi tới.
Vừa đi, vừa vuốt thanh dao găm trong tay mình, mỗi một lần âm thanh tiếng bước chân vang lên đều phảng phất giống như là tiếng chuông tử thần, một lần lại một lần gõ lên trên người bọn họ.
Bọn họ không biết ai sẽ là mục tiêu thứ nhất, không biết Thanh Phong sẽ sử dụng thủ đoạn dạng gì, chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy lạnh hết cả người.
Bọn họ có thể không sợ hãi tử vong, thế nhưng mà cũng không có nghĩa là bọn họ không sợ hãi đau đớn, có đôi khi sống không bằng chết, so với chết càng khiến người ta sợ hãi.
Thành viên Nanh Sói đều trải qua huấn luyện giải phẩu thân thể con người nghiêm khắc nhất, bọn họ đối với kết cấu thân thể con người hiểu rất rõ.
Biết đâm vào nơi nào có thể khiến cho người ta cảm giác đau đớn nhất mà không ảnh hưởng tới mạng sống của bọn họ.
Tóm lại, Thanh Phong tại phương diện tra tấn này có thiên phú đặc biệt, hoặc là nói, tiểu tử này trời sinh chính là một phần tử tàn bạo.
Đi đến trước mặt một người trong đám người kia, Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một chút, nói: "Mày biết không? Thân thể con người có tất cả bảy mươi tám khớp nối, mà tao có đem các khớp nối đó tháo dỡ xuống từng cái, sau đó lại nối lại từng cái.
Bất quá, lúc trước khi học giải phẩu thân thể con người, tao lại lười biếng học, cho nên học cũng không giỏi cho lắm, vì vậy tao cũng không dám cam đoan có thể nối lại chính xác các khớp xương đó.
Nếu như có cái nào lệch ra hoặc là gãy luôn rồi, thì có thể sẽ không tốt ah."
Tuy Thanh Phong nói rất bình thản, thế nhưng mà những người kia nghe vào trong lỗ tai thì lại giống như là bùa đòi mạng, khiến cho bọn họ nhịn không được run rẩy toàn thân.
Chẳng những là bọn hắn, mà ngay cả thanh viên Lang Thứ sau khi nghe xong cũng cảm thấy lạnh hết cả người, các cô vô luận như thế nào cũng thật không ngờ, Thanh Phong bộ dạng cà lơ phất phơ, cười toe toét cả ngày, vậy mà lại có một mặt tàn khóc như vậy.
Nghĩ tới tình cảnh giống như lời Thanh Phong nói, các cô không khỏi rùng mình một cái.
"Baka (ngu ngốc), bọn mày không thể làm như vậy, không thể như vậy vũ nhục chúng tao." Gã đàn ông kia lớn tiếng kháng nghị nói.
Thanh Phong nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng, nói: "Đừng nóng vội, tao sẽ đối phó mày cuối cùng.
Tao cam đoan, mỗi người bọn mày đều sẽ nhận hình phạt khác nhau, cam đoan bọn mày sẽ thoải mái tới mức nhịn không được kêu to lên." Vừa mới nói xong, Thanh Phong mãnh liệt dùng lực, lập tức chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, một người trong đó phát ra một tiếng hét thảm, xương cốt cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy.
"Nghe thấy không, tao đã nói là bọn mày sẽ thoải mái tới mức nhịn không được kêu to lên mà." Thanh Phong nhàn nhạt mà cười cười, bàn tay lại không có chút nào nhàn rỗi, hai cánh tay không ngừng lay động, chỉ nghe người kia liên tiếp kêu lên thảm thiết, không bao lâu, cả người hắn giống như một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất.
Xương khớp trên người hắn đã hoàn toàn bị phá hủy, cả người cũng chỉ còn lại hơi thở mong manh.
Địch Nhượng ở bên cạnh, nhìn thấy tình hình như vậy, há to miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, khiến cho toàn thân hắn run rẩy một cái, vội vàng đem lời vừa tới miệng nuốt xuống.
Tuy Diệp Khiêm bình thường rất hiền hoà, thế nhưng mà lúc chấp hành nhiệm vụ, thì đều không làm việc thiên tư, quân lệnh vừa ra, giống như mũi tên đã bắn đi, có đi không về, tuyệt đối không thể có bất kỳ hoài nghi cùng khiêu khích.
Không có quy củ sao thành được vuông tròn, một tổ chức