Tuy Diệp Khiêm nghe không hiểu người kia đang nói cái gì, bất quá cũng biết đây không phải là lời nói dễ nghe gì.
Lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Tuy toa không biết mày đang nói cái gì, bất quá cũng không trọng yếu, tao cũng không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng lực nhẫn nại vẫn rất tốt, muốn chọc giận tao để tao giết chết mày hả, không dễ dàng thế đâu, tao sẽ từ từ tra tấn mày."
Tiếng nói rơi đi, ngón tay của Diệp Khiêm lại tăng thêm sức lực, Huyết Lãng trong tay trái đâm vào đùi đối phương, xuyên qua đùi của hắn, máu tươi lập tức tuôn ra ngoài.
Sau đó nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm hỏi: "Có bạch dược Vân Nam không? Mau cầm máu cho nó lại, đừng để cho nó chết vì mất hết máu, như vậy tiện nghi cho nó quá."
Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Bạch dược Vân Nam không có, bất quá em có phương pháp cầm máu." Nói xong, Thanh Phong lấy điện thoại cầm tay ra.
Tìm một khúc gỗ, dùng túi nhựa bao lại nhen nhóm, đưa cho Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm tiếp nhận, trực tiếp đem bó đuốc đặt vào miệng vết thương người đàn ông kia, lập tức, chỉ nghe thấy âm thanh "Xì xì", một mùi vị thịt khét phát tán ra.
Gã đàn ông kia chửi ầm lên, toàn thân hắn càng thêm run rẩy.
Cứ như vậy, Diệp Khiêm một đao cắm xuống, sau đó dùng hỏa đốt cháy miệng vết thương, khiến cho miệng vết thương ngừng đổ máu.
Sau khi đâm hơn 20 đao, thì gã đàn ông kia chỉ còn lại hơi thở mong manh, liền ngay cả khí lực mắng chữi cũng không có.
Diệp Khiêm nhìn thấy cũng không xê xích gì nhiều, chậm rãi ngồi thẳng lên, nói: "Đem quần áo của bọn họ cởi ra, xối nước lên trên người bọn họ, sau đó mang bọn họ đến trước cửa ra vào của cảnh sát sảnh Đông Kinh.
Với khí trời như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ đóng thành băng a.
Riêng thằng này thì phải đối đãi đặc thù một chút, chọc vào một cây gậy tre vào động mạch chủ của nó, để cho máu tươi của nó rửa sạch tội lỗi của nó a."
Dưới thời tiết mùa đông khắc nghiệt như vậy, bị tra tấn như vậy không thể nghi ngờ là phi thường thống khổ, một người bị giội nước lên trên người, thì chỉ sợ không cần tới một phút đồng hồ sẽ bị đóng thành băng a.
Thành viên Lang Thứ liền tiến lên, đem những thi thể này toàn bộ mang đi ra ngoài, gã đàn ông đầu lĩnh tuy còn có chút hô hấp, bất quá, bị tra tấn nãy giờ khiến cho hắn không còn chút khí lực nào, hiện tại việc hắn có thể làm là nhìn máu tươi của mình từng chút từng chút chảy xuống đất, nhìn thân thể mình chậm rãi kết thành khối băng.
Trong phòng, chỉ còn lại Diệp Khiêm, Thanh Phong cùng Địch Nhượng.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn Địch Nhượng, ngữ khí đông cứng mà nghiêm túc, nói: "Em có biết hành vi vừa rồi của em là gì hay không? Anh đã nói qua, em phải nghe theo sự chỉ huy của Tín Nại tiểu thư, vì cái gì em lại một mình xông vào đây? Em có biết hay không, một khi có bất kỳ một hành động sai lầm nào đều có thể khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại? Liên lụy tới mạng sống của huynh đệ mình.
Anh mặc kệ em tự cao tự đại thế nào, anh không hy vọng vì một con sâu làm rầu nồi canh, liên lụy đến tất cả huynh đệ Nanh Sói.
Không có quy củ, bất thành phương viên, bây giờ em đã đi theo anh, thì em nhất định phải tuân thủ quy củ của chúng ta.
Tuy anh rất xem trọng em, thế nhưng mà nếu như em còn làm như vậy, thì anh không ngại để cho em đi, anh không muốn bởi vì ánh mắt sai lầm của anh, mà khiến cho huynh đệ của anh vì thế hi sinh.
Chuyện hôm nay, anh không muốn truy cứu nữa, muốn đi hay ở lại, thì tự em quyết định a."
Thái độ của Diệp Khiêm phi thường nghiêm túc, không có chút chỗ trống cò kè mặc cả nào.
Những chuyện khác có lẽ Diệp Khiêm sẽ tùy ý một ít, thế nhưng mà vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa bước.
Diệp Khiêm không hy vọng vì quyết định sai lầm của mình, khiến cho huynh đệ của hắn bởi vì vậy mà chết.
May mắn là hôm nay không có bất thành viên Lang Thứ nào hi sinh, chỉ bị thương mà thôi, bằng không mà nói Diệp Khiêm cũng sẽ không đơn giản bỏ qua cho Địch Nhượng như vậy.
Địch Nhượng có chút ngẩn người, trong nội tâm có chút xoắn xuýt, tự xem lại hành vi của mình.
Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Thanh Phong cũng không quay đầu lại đang hướng phía ngoài đi ra, Địch Nhượng rốt cục mở miệng, nói: "Thật xin lỗi, chuyện hôm nay là em sai, anh hãy phạt em đi."
Diệp Khiêm dừng bước lại, thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: "Mau đi theo a." Nói xong, tiếp tục đi ra ngoài.
Thanh Phong hắc hắc cười cười, cố ý thả chậm cước bộ, đợi đến lúc Địch Nhượng đi lên, một tay ôm lấy bờ vai của hắn, vừa cười vừa nói: "Vận khí của nhóc thật tốt, nếu như chuyện vừa rồi đổi lại là anh mà nói, thì lão đại không lột anh một lớp da mới là lạ.
Em cũng đừng trách lão đại, bất kỳ một tổ chức nào cũng cần phải quy củ, mà chúng ta chỉ có một quy củ, chính là quân lệnh như sơn."
Địch Nhượng có chút nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc người cảnh sát sảnh mở cửa, chỉ thấy trước cửa treo mười cổ thi thể thân thể lỏa lồ, trên người của bọn họ đều đóng một lớp băng dày đặc, vết máu trên mặt đất đã bị đong cứng lại, hiện ra mùi máu tươi đầm đặc.
Một màn này, khiến cho người cảnh sát sảnh Đông Kinh càng thêm hoảng sợ, cũng khiến cho bọn họ công việc lu bù lên.
Bất quá, trên thân thể những thi thể này cũng không có đồ vật gì để xác minh thân phận bọn họ, cũng không có lưu lại bất kỳ chứng cứ gì để chứng minh ai là kẻ gây ra chuyện này, khiến cho cảnh sát sảnh Đông Kinh cũng không biết nên điều tra thế nào.
Chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Lại nói tới Diệp Khiêm, hắn đã quyết định rời khỏi Nhật Bản, như vậy Thiên Diệp Thanh Cầm có lẽ nên phải xử lý a.
Cô ấy là con gái của Thiên Diệp Trọng Phu Nhị đương gia Hắc Long hội, Diệp Khiêm vốn định dùng cô với tư cách một thẻ đánh bạc để đối phó Hắc Long hội, thế nhưng mà hôm nay, kế hoạch đã bị làm rối loạn toàn bộ, nên Diệp Khiêm cũng không biết nên xử trí cô thế nào.
Giết cô ấy, tuy rất dễ dàng, nhưng lại không thể giải quyết vấn đề gì; thế nhưng mà nếu như không giết chết cô ấy, thả cô ấy về, thì Diệp Khiêm lại có chút không cam lòng, như vậy chẳng phải là để cho người Hắc Long hội cho là hắn sợ bọn họ sao? Thế nhưng mà, hắn sắp