Một gia tộc có thể lưu truyền ngàn năm mà không xuống dốc, thì nhất định có lý do của nó, nhất định là có một người lãnh đạo hợp cách.
Lão gia tử Diệp gia Diệp Phong Mậu, có thể xem là một người có kinh thiên vĩ địa chi tài, theo thời đại biến thiên, gia tộc của bọn họ cũng phải biến hóa theo mới có thể thích ứng với xã hội bây giờ.
Hơn nữa, Diệp Phong Mậu còn là người đã dẫn theo người Diệp gia phát triển ra ba giới quân chính thương, khiến cho thế lực của Diệp gia càng ngày càng trở nên cường đại.
Diệp Phong Mậu có ba đứa con, con trai trưởng Diệp Chính Hùng, đứa thứ hai là Diệp Chính Nhiên, con út là Diệp Chính Phong, mỗi người đều là đại nhân vật đại hào kiệt.
Trong ba người, thì Diệp Chính Nhiên là người giỏi nhất, hắn có nhân phẩm tốt nhất, võ công tối cao, mưu trí càng thêm thâm sâu, Diệp Phong Mậu cũng có ý định bồi dưỡng Diệp Chính Nhiên làm người nối nghiệp gia tộc.
Nhưng mà, Diệp Chính Nhiên lại không có hùng tâm tráng chí như vậy, trong lòng của hắn, chỉ một mực truy cầu cảnh giới võ thuật tối cao, đối với quyền lợi cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Lúc trước, khi Diệp gia đối mặt nguy nan, là Diệp Chính Nhiên đã dùng sức một mình hắn, để thay đổi Càn Khôn, đánh bại địch nhân xâm phạm Diệp gia.
Nói Diệp Chính Nhiên là Diệp gia đệ nhất nhân, hoàn toàn xứng đáng.
Có lẽ, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân a, nhân sinh của Diệp Chính Nhiên cũng sai lầm trên người một nữ nhân.
Hiện giữ gia chủ Diệp gia, chính là con trai trưởng Diệp Chính Hùng, tuy hắn không có thiên phú bằng Diệp Chính Nhiên, nhưng hắn lại là người làm hết phận sự, làm việc cẩn thận, những năm gần đây, sự phát triển của Diệp gia cũng rõ như ban ngày.
Tuy không hề có huy hoàng giống như khi Diệp Phong Mậu lãnh đạo, nhưng cũng không có đến tình trạng suy bại.
Có người nói, hết thảy đều lo do sự trợ giúp lúc trước của Diệp Chính Nhiên khiến cho ngoại giới rung động, để cho người ta không dám tùy tiện ra tay đối với Diệp gia; cũng có người nói, đây là bởi vì lão gia tử Diệp Phong mậu còn sống,người ta sợ uy nghiêm của hắn, cho nên cũng không dám động tới một cọng tóc của Diệp gia.
Bất quá, mặc kệ loại thuyết pháp nào, thì Diệp Chính Hùng vẫn có công lao của mình, những năm gần đây, hắn đem thế lực Diệp gia từng bước phát triển mở rộng, tiếp tục kế hoạch của lão gia tử Diệp Phong Mậu năm đó, nhưng cũng chỉ tiến hành theo chất lượng, phát triển vững chắc.
Đại thọ 80 của lão gia tử Diệp gia Diệp Phong Mậu, tự nhiên là muốn làm phong quang vô hạn, thiếp mời cũng đã sớm phát ra.
Bất quá, lần này chỉ là chuyện của giới cổ võ thuật, bởi vậy cũng không có mời bằng hữu ba giới quân chính thương tới tham gia.
Dù sao, giới cổ võ thuật cũng có quy củ của mình, cũng không thể phá hư a.
Hậu bối Diệp gia cũng đều hết sức rõ ràng, đại thọ lão gia tử lần này là một cơ hội rất tốt để cho bọn họ bộc lộ tài năng.
Chỉ cần ở trên đại hội luận võ gia tộc đoạt giải nhất, nhất định sẽ khiến lão gia tử chú ý.
Nếu như có thể đạt được sự chỉ điểm cùng yêu mến của lão gia tử, như vậy, về sau tại Diệp gia chẳng phải là muốn mưa được mưa, muốn gió được gió sao? Huống hồ, ai cũng hiểu rõ, mục đích tổ chức đại hội luận võ lần này là vì muốn tìm ra người kế nghiệp gia tộc để tiến hành bồi dưỡng, ai có thể tại đại hội luận võ đoạt được giải nhất, thì sẽ có hy vọng trở thành gia chủ kế tiếp của Diệp gia.
An Tư vì biết rõ tầm quan trọng của đại thọ lão gia tử lần này, cho nên mới mong ngóng Diệp Khiêm trở về.
Hôm nay Diệp Khiêm cuối cùng đã trở về, bà cũng có thể an tâm.
Bà cũng không có bao nhiêu yêu cầu, kỳ thật bà cừu hận tất cả người Diệp gia, là vì bà muốn đường đường chính chính đi tới Diệp gia, muốn sau khi chết có thể đặt linh vị của mình ở trong nhà thờ tổ Diệp gia.
Diệp Khiêm là hi vọng của bà, chỉ cần Diệp Khiêm có thể trong đại hội luận võ Diệp gia đoạt lấy giải nhất, khiến cho lão gia tử chú ý, như vậy, bà có thể đường đường chính chính trở lại Diệp gia.
Diệp Khiêm tự nhiên là không rõ ràng chuyện này, đối với mâu thuẫn giữa An Tư cùng Diệp gia, hắn cũng chỉ nghe An Tư nói mà thôi, đơn giản là Diệp Chính Hùng đã cướp đi vị trí gia chủ vốn thuộc về Diệp Chính Nhiên, đem cả nhà bọn họ đuổi ra khỏi Diệp gia.
Kỳ thật, chuyện này đến cùng là thật là giả, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng lắm.
Thật thật giả giả, vốn rất khó có thể phân biệt.
Nếu như có thể thì Diệp Khiêm thật sự không hy vọng sẽ bị cuốn vào bên trong chuyện này, hắn thà rằng An Tư cùng Diệp Văn cứ sống ở bên cạnh hắn như vậy, quên đi những cừu hận kia, người một nhà sinh hoạt vui vẻ bên nhau không phải là rất tốt sao? Bất quá, có một số việc, hiển nhiên không phải hắn có thể khống chế.
Oán hận trong lòng An Tư rất sâu đậm, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng phai mờ như vậy.
Mà Diệp Khiêm cũng càng hoài nghi thân phận của bọn họ, không biết bọn họ có phải là mẹ ruột cùng em gái của hắn hay không, bởi vậy, vì không muốn bởi vì sai lầm của hắn mà ảnh hưởng tới đại cục, cho nên hắn cũng chỉ có thẻ chịu đựng mà thôi.
Nếu có ai biết rõ thân phận thật sự của An Tư cùng Diệp Văn thì chắc hẳn cũng chỉ có người Diệp gia mà thôi.
Không phải Diệp Khiêm sợ chết, không dám đi Diệp gia, mà là vì trong lòng Diệp Khiêm có một phần chấp niệm, lo lắng thân phận của An Tư cùng Diệp Văn là giả dối, đến lúc đó sẽ dập tắt hi vọng mong manh trong lòng hắn.
Hôm nay, An Tư đã kiên trì muốn hắn đi tới Diệp gia, thì Diệp Khiêm cũng không nên nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Con đường phía trước mênh mông, họa phúc khó liệu, chuyện Diệp Khiêm có thể làm cũng chỉ là binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn mà thôi.
Ở trong nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm, An Tư cùng Diệp Văn liền ngồi xe chạy tới thành phố Tam Á.
Đêm đó, Diệp Khiêm cũng không có nghỉ ngơi bao lâu, hơn phân nửa thời gian là nhắm mắt điều tức, đem cổ khí tà ác trong cơ thể mình cùng Hạo Nhiên Chính Khí hỗn hợp tạo thành Thái Cực chi khí vận chuyển mấy cái Chu Thiên, sau đó mới nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Chỉ là, cho dù đã nhắm mắt lại, trong đầu Diệp Khiêm vẫn có vô số hình ảnh hiện ra, có chút thậm chí là hắn chưa từng gặp qua.
Thế nhưng mà, lúc hắn nghĩ có thế chạm đến những hình ảnh đó, thì lại căn bản bắt không được, sờ không được.
Thiên Nhai Hải Giác có nghĩa là "Chân trời, góc