Nếu như Diệp Khiêm thật là con trai của Diệp Chính Nhiên, thì hắn không thể đắc tội được a.
Những cổ võ gia tộc giống như Diệp gia, tuy theo xã hội biến thiên càng ngày càng giống người ở bên ngoài, thế nhưng mà quy định đẳng cấp vẫn rất nghiêm trọng.
Tôn ti trật tự, đó là chuyện mà từng đệ tử của gia tộc phải tuân thủ.
Sau khi nghe An Tư nói như vậy, người giữ của cũng không có làm cử động gì quá phận, một cái tát kia cũng chỉ có thể yên lặng nhận lấy.
Thái độ vẫn khiêm tốn nói: "Đã như vậy, xin ba vị chờ trong chốc lát, tôi đi thông báo cho gia chủ một chút, hết thảy sẽ do gia chủ quyết định."
An Tư lạnh lùng hừ một tiếng, bất quá cũng không có làm gì quá phận nữa.
Đệ tử giữ cửa vội vàng móc ra bộ đàm, đi đến một bên, đem chuyện này từ đầu chí cuối bẩm báo lên.
Cửa ra vào đều có lắp đặt cameras, cho nên Diệp Chính Hùng ở bên trong có thể trực tiếp nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Vốn hắn đang một mực bận tiếp khách đến mừng thọ, thế nhưng mà sau khi nghe người phía dưới báo cáo, cũng khiến cho hắn thập phần nghi hoặc.
Diệp Chính Nhiên đúng là có môt đứa con trai, nhưng lúc còn rất nhỏ đã mất tích rồi, người của Diệp gia đã bỏ ra đại lượng tinh lực đi tìm, nhưng cũng không có kết quả.
Hôm nay, vậy mà có người tự xưng là con trai của Diệp Chính Nhiên, chuyện này không khỏi khiến cho Diệp Chính Hùng thập phần nghi hoặc.
Sau khi Diệp Chính Hùng để cho con của mình phụ trách tiếp khách, thì liền đi vào trong phòng quan sát, lúc nhìn thấy An Tư đang đứng ở chỗ cửa ra vào, biểu lộ không khỏi có chút sửng sốt, lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Hừ, vậy mà còn dám tới nơi này, quả thật là muốn chết."
Thế nhưng mà, lúc ánh mắt của Diệp Chính Hùng nhìn thấy Diệp Khiêm bên cạnh An Tư, thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Người trẻ tuổi này, lớn lên rất giống Diệp Chính Nhiên, nhất là khí chất của hai đầu lông mày lại giống như từ trong khuôn đúc ra.
Nếu như không phải trên mặt Diệp Khiêm có vết sẹo mờ, làm nổi bật ra một tia phỉ khí, thì quả thật chính là hình ảnh của Diệp Chính Nhiên lúc còn trẻ ah.
"Gia chủ, người trẻ tuổi kia lớn lên thật sự rất giống Nhị thiếu gia a, chẳng lẽ nó đúng là con trai của Nhị thiếu gia?" Quản gia Diệp Chân Dương nghi hoặc nói.
Diệp Chính Hùng có chút cau mày, nói: "Con của Nhị đệ từ nhỏ đã mất tích, qua nhiều năm như vậy một mực không có tin tức.
Cho dù nó còn sống, thì nó cũng không thể nhớ rõ thân phận của mình đi a? Như thế nào lại tự mình tìm tới tận cửa rồi? Tôi thấy, hơn phân nửa là âm mưu của nữ nhân kia a, có lẽ cô ấy đã tìm đến một người cực giống nhị đệ để giả trang a."
"Gia chủ, theo ông thì nó có phải là con của nữ nhân kia hay không?" Diệp Chân Dương hỏi.
"Có lẽ không phải đâu.
Theo như tôi nhớ thì lúc trước cô ấy cùng nhị đệ sinh ra một đứa con gái, cũng không có con trai ah.
Ông có nhìn thấy đứa con gái bên cạnh cô ấy không, tôi nghĩ, đó mới là con gái của cô ấy cùng nhị đệ a." Diệp Chính Hùng nói.
Dừng một chút, Diệp Chính Hùng lại nói tiếp: "Bất kể như thế nào, ngày mai sẽ là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử, hiện tại khách mới đều đang lục tục ngọ ngọe tới nơi đây, nếu như tại cửa ra vào phát sinh ra chuyện gì, thì sẽ làm mất hết thể diện của Diệp gia a.
Tôi thấy như vậy đi, ông hãy đi ra ngoài, đem bọn họ vào đây, sau đó tạm thời dàn xếp xuống, đợi sau khi đại thọ của lão gia tử hoàn tất sẽ quyết định tiếp."
"Thế nhưng mà, nếu như bọn họ gây náo loạn trong đại thọ của lão gia tử thì cũng không hay.
Tôi thấy không bằng thì để cho tôi đi qua đó đuổi bọn họ đi a.
Tôi cam đoan sẽ làm không chê vào đâu được." Diệp Chân Dương nói, "Tạm thời đem bọn họ giam lại, đợi đến lúc đại thọ của lão gia tử chấm dứt, đến lúc đó để cho gia chủ xử trí là được."
"Không được." Diệp Chính Hùng nói, "Bất kể nói thế nào, cô bé kia cũng là con cháu Diệp gia, cũng là cốt nhục của nhị đệ.
Tuy Nhị đệ đã mất, nhưng nó là cốt nhục của nhị đệ, tôi không thể không chiếu cố tốt cho nó a? Chuyện năm đó tôi đã rất áy náy rồi, không có chiếu cố tốt cho đứa con trai độc nhất của nhị đệ, hiện tại càng không thể liền ngay cả đứa con gái duy nhất của nhị đệ cũng không thể chiếu cố tốt.
Cứ làm theo như lời tôi nói a, đem bọn họ vào đây, tạm thời an bài cho bọn họ một chỗ nghĩ ngơi, nhớ coi chừng bọn họ, đợi đại thọ 80 tuổi của lão gia tử chấm dứt rồi lại xử trí tiếp."
"Vâng, gia chủ." Diệp Chân Dương lên tiếng, cất bước đi ra ngoài.
Trong nội tâm lại thở dài, âm thầm thầm nghĩ: "Gia chủ đúng là vẫn còn quá nhân từ a, không có phách lực giống như Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia ah." Bất quá, nếu là chuyện do Diệp Chính Hùng phân phó, thì hắn cũng chỉ có thể làm theo mà thôi, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là trông chừng bọn họ, không để cho bọn họ gây náo loạn trong đại thọ của lão gia tử.
Diệp Chân Dương cũng không phải là người Diệp gia, trước kia hắn chỉ là một thủ hạ của Diệp Phong Mậu mà thôi, bất quá, bởi vì hắn trung thành và tận tâm, năng lực làm việc lại rất mạnh.
Cuối cùng Diệp Phong Mậu đã ban thưởng cho hắn họ Diệp, đổi tên thành Diệp Chân Dương.
Một mực đảm nhiệm chức vụ quản gia của Diệp gia, chuyện lớn nhỏ trong Diệp gia trên cơ bản đều là do hắn xử lý.
Hôm nay, Diệp Phong Mậu đã lớn tuổi, giao ra vị trí gia chủ, sống cuộc sống ẩn cư.
Vì vậy, Diệp Chân Dương liền đi theo bên cạnh Diệp Chính Hùng, hỗ trợ hắn xử lý sự vụ Diệp gia.
Mặc dù nói, Diệp Chân Dương chỉ là một người hầu, nhưng có thể là do ở lão gia tử rất coi trọng hắn, cho nên, địa vị của hắn ở trong Diệp gia rất cao.
Lúc này An Tư lại rất kiên nhẫn, ở bên ngoài chờ, cũng không có bất luận biểu hiện bực bội nào.
Bởi vì, bà hiểu rõ, chỉ cần Diệp Chính Hùng biết rõ bà đến đây, thì nhất định sẽ để cho bà đi vào.
Đối với Diệp Chính Hùng, bà vẫn thập phần hiểu rõ.
Diệp Khiêm cũng không có suy nghĩ nhiều, việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đi