Lúc ban ngày, Diệp Khiêm cố ý lưu ý hướng đi của bóng lưng kia một chút, nhìn thấy thì cách chỗ hắn ở cũng không xa, chính giữa có một vách tường ngăn cách.
Diệp Khiêm cũng không biết rõ nơi đó là phòng cho khách hay là phòng của người Diệp gia, không biết bóng lưng mà hắn cảm thấy quen thuộc kia là khách tới mừng thọ hay là người Diệp gia.
Bất quá, lúc này Diệp Khiêm cũng không cân nhắc được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn biết rõ ràng nghi hoặc trong nội tâm mà thôi, một biết đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà lại khiến hắn có cảm giác như vậy.
Toàn bộ kiến trúc Diệp gia đều là loại kiến trúc đình đài lầu các, bên ngoài là tường cao vây quanh, bên trong lại chia thành tứ đại viện ở bốn phương hướng, trong mỗi đại viện lại có mấy cái tiểu viện.
Hiện tại Diệp Khiêm đang ở hậu viện, gần với Nam viện, nơi đây vốn là nơi ở của Diệp Chính Nhiên Nhị thiếu gia Diệp gia.
Có lẽ ở trong tăm tối đả có định sẳn a, hoặc có thể là do Diệp Chân Dương không để mắt đến điểm này, lại đem bọn họ an bài gần nơi ma Diệp Chính Nhiên đã từng ở.
Tránh thoát khỏi sự giám sát của hai đệ tử Diệp gia trông cửa, Diệp Khiêm rất nhẹ nhàng liền lướt qua tường vây, đi tới Nam viện.
Mới vừa vào trong, Diệp Khiêm liền cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, có chút cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
Xung quanh hắn là trăm hoa đua nở xinh đẹp vô cùng.
Trước mặt có một dòng sông nhân tạo, bên trong có nước suối chảy róc rách, dòng nước trong xanh, có thể nhìn thấy cá chép cùng đá cuội ở dưới đáy sông.
Dòng sông nhân tạo cũng không rộng lắm, khoảng chừng tám mét mà thôi.
Ở giữa có xây một ngôi đình nghỉ mát, một cây cầu đá nối liền từ bên ngoài đến giữa hồ.
Đình nghỉ mát là kiến trúc cổ đại điển hình, xây theo hình dạng bát giác, mái ngói lưu ly.
Trong lương đình có một bộ bàn ghế bằng đá, trên bàn đá đặt một cây đàn tranh, lúc này nó chỉ lẳng lặng nằm im tại đó, không người đàn hát, lộ ra có chút thê lương.
"Phu nhân, em nghe người ta nói, hôm nay có một người trẻ tuổi tự xưng là con trai của Nhị thiếu gia đã đến đây, hình như là tới mừng thọ lão gia tử." Lúc Diệp Khiêm muốn cất bước đi đến trong lương đình, thì bỗng nhiên truyền đến một âm thanh thanh thúy, không khỏi dừng bước lại, lắc mình một cái liền che giấu bản than.
Trong nội tâm không khỏi có chút nghi hoặc, âm thầm thầm nghĩ: "Nhị phu nhân? Chẳng lẽ là lão bà của Diệp Chính Hùng?"
Diệp Khiêm vừa mới trốn xong, thì liền thấy một người phụ nữ trung niên ước chừng hơn 40 tuổi chậm rãi đi tới, đi phía sau bà là một tiểu nha đầu.
Tuy người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn lộ ra tư thái ưu nhã, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.
Nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ này rất giống bóng lưng của người mà hắn đã nhìn thấy lúc sáng.
Nên Diệp Khiêm suy đoán có lẽ người này chính là người mà hắn đã gặp lúc sáng, chỉ có điều là Diệp Khiêm cũng không nhận ra người này là ai? Có chút cau mày, vô luận Diệp Khiêm có suy nghĩ như thế nào, cũng nhớ không nổi hắn rốt cuộc đã gặp người này ở nơi nào.
Nhưng mà không hiểu sao, trong nội tâm của Diệp Khiêm lại có cảm giác rất thân thiết, rất muốn tới gần người phụ nữ này.
Diệp Khiêm cũng không rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nếu như không phải cảm giác của hắn sai lầm thì chỉ có thể nói rõ mị lực của người phụ nữ này rất cường đại, khiến cho người ta nhịn không được muốn đi thân cận.
"Thật sự? Người đó đang ở nơi nào?" Nghe được lời nha hoàn nói, người phụ nữ trung niên rõ ràng có chút kích động, dừng bước lại, quay đầu hỏi.
"Em nghe nói, quản gia đã đưa hắn an bài tại hậu viện, trong một căn phòng gần phòng bếp, hình như là ở bên cạnh chúng ta, nhưng lại phái người giám thị bọn họ." Nha hoàn nói, "Em đoán quản gia nhất định là sợ bọn họ chạy tới nháo sự, cho nên mới không cho bọn họ đi loạn bốn phía a.
Nếu như phá hư đại thọ 80 tuổi của lão gia tử, vậy thì cũng sẽ không tốt."
"Bọn họ?" Người phụ nữ trung niên có chút sửng sốt một chút, nói, "Còn có ai đi cùng nó sao?"
"Còn có hai nữ nhân, một người là mẹ của hắn, một người là em gái của hắn." Nha hoàn hồi đáp, "Ban ngày lúc em đi hỗ trợ chuẩn bị phòng ở cho khách, thì còn nghe người ta nói đến chuyện này.
Người phụ nữ kia hính như gọi là An Tư."
Người phụ nữ trung niên biểu tình ngưng trọng, lẩm bẩm nói: "An Tư?" Sau đó biểu lộ của người phụ nữ trung niên rõ ràng có chút thất lạc, biểu hiện kích động vừa rồi cũng lập tức biến mất mà đi.
Có chút thở dài, người phụ nữ trung niên nói: "Cũng đã nhiều năm rồi, chỉ sợ nó cũng đã sớm rồi, mặc kệ ta có không muốn tin tưởng như thế nào, thì sự thật vẫn là như vậy a.
An Tư cũng là người phụ nữ rất đáng thương, bất kể như thế nào, thì bà ấy cùng Chính Nhiên cũng có quan hệ qua.
Nếu như một nam một nữ thật sự là con của Chính Nhiên thì để cho bọn họ ở lại Diệp gia cũng tốt, tối thiểu cũng có thể kế thừa hương khói nhất mạch này a."
"Nhị phu nhân, la do ngài tâm địa thiện lương.
Năm đó nếu không phải vì người phụ nữ kia, thì Nhị thiếu gia như thế nào lại..." Nha hoàn có chút bênh vực kẻ yếu nói.
"Im miệng!" Sắc mặt của người phụ nữ trung tối sầm lại, trách mắng, "Về sau không cho phép nhắc đến chuyện này nữa.
Yêu càng nhiều, hận càng sâu, chờ khi nào em có người yêu thì em sẽ hiểu."
Diệp Khiêm đối với mấy lời nói này, nghe như lọt vào trong sương mù, bất quá có một chuyện có thể khẳng định, chính là An Tư thật sự cùng Diệp Chính Nhiên có quan hệ.
Sở dĩ nói có quan hệ, là vì vừa rồi người phụ nữ trung niên đã nói là An Tư cùng Diệp Chính Nhiên có quan hệ, nhưng cũng không có nói An Tư là vợ của Diệp Chính Nhiên.
Có khả năng là vì gia tộc bức hôn hay các loại cố sự cẩu huyết, cho nên mới khiến cho Diệp Chính Nhiên cùng An Tư tách ra a? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.
Ngược lại tưởng tượng, nếu như hắn thật sự là con của An Tư cùng Diệp Chính Nhiên thì chẳng phải là nói hắn là con riêng sao? Nếu thật là như vậy, thì cũng khó trách An Tư lại hận Diệp gia đến như vậy.
Tuy là ngữ khí giận dữ mắng mỏ, thế nhưng mà từ trong miệng người phụ nữ trung niên nói ra, vẫn lộ ra hiền lành như vậy.
Có lẽ, là do khí chất của bà khiến cho người ta có cảm giác rất tường hòa