Có thể làm quản gia Diệp gia, cũng không phải là người bình thường có thể đảm nhiệm a.
Diệp Chân Dương có thể được lão gia tử coi trọng như vậy, cũng đủ để nói rõ năng lực của hắn.
Đối mặt với sự khiêu khích của An Tư như vậy, mà Diệp Chân Dương cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười một chút, cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Qua nhiều năm như vậy, người đi khiêu chiến uy nghiêm của Diệp gia rất nhiều, nhưng người có thể cười đến cuối cùng thì lại không có một người nào.
Bởi vậy, đối mặt với sự khiêu khích của An Tư, Diệp Chân Dương cũng chỉ cười cười mà thôi, cũng không có cùng bà cứng đối cứng.
Lấy nhu thắng cương, có đôi khi cũng là một phương pháp xử lý rất tốt.
Diệp Khiêm có chút áy náy nhìn Diệp Chân Dương nở nụ cười một chút, thái độ cũng không có phẫn nộ giống như An Tư vậy, dù sao, hiện tại hắn cũng không rõ người đứng ở trước mắt này có thật sự là cừu gia của hắn hay không.
Huống hồ, nếu như Diệp Khiêm muốn biết rõ thân thế của mình, thì từ trên người những người này có lẽ sẽ có phát hiện mới, bởi vậy, đắc tội bọn họ cũng không phải là phương pháp xử lý tốt.
Nhìn thấy biểu lộ có chút áy náy của Diệp Khiêm, Diệp Chân Dương không khỏi có chút sửng sốt, hiển nhiên là có chút giật mình.
Theo hắn, Diệp Khiêm hẳn là phải cùng An Tư tới khiêu khích nháo sự, bây giờ lại nhìn thấy Diệp Khiêm có biểu lộ áy náy đối với hắn như vậy, quả thật khiến cho hắn giật mình.
Bất quá, vì lễ phép, Diệp Chân Dương vẫn quay đầu lại nhìn Diệp Khiêm có chút cười cười.
Trang viên Diệp gia rất lớn, chiếm diện tích hơn ba nghìn mẫu, ngoại trừ hội trường cỡ lớn, cùng với chỗ ở của đệ tử gia tộc ra, thì cũng có phòng ở chuyên môn chuẩn bị cho người ngoài.
Từ lúc đại thọ lão gia tử sắp tới gần, Diệp Chính Hùng liền phân phó đệ tử phía dưới đem tất cả phòng ở quét dọn một lần, dùng để cho những khách mời tới tham dự đại thọ lần này ở lại.
Bất quá, chỗ ở của bọn người An Tư cũng không phải là ở trong những phòng này, mà là một nơi vắng vẻ ở hậu viện.
Chỗ đó gần phòng bếp, hoàn cảnh không phải quá tốt, bất quá trong phòng vẫn rất sạch sẽ.
Rất rõ ràng, là bọn họ đã không được tôn trọng rồi.
Bất kể nói thế nào, thì bọn người An Tư cũng là người Diệp gia a.
Cho dù không an bài một cái đình viện cho bọn họ ở, thì tối thiểu cũng phải an bài một phòng ở dành cho khách a.
Chỉ là, đại thọ 80 tuổi của lão gia tử, người Diệp gia thập phần coi trọng, Diệp Chính Hùng tuyệt đối không thể để cho An Tư tới náo loạn đại thọ của lão gia tử, bởi vậy mới an bài như vậy.
Lần này An Tư cũng không có biểu hiện không vui gì, thái độ rất bình tĩnh, không có chỉ cây dâu mắng cây hòe, cũng không có cùng Diệp Chân Dương nhao nhao náo loạn đòi đi phòng chủ nhân ở.
An Tư đã không náo loạn, Diệp Khiêm tự nhiên là cầu còn không được, đương nhiên cũng sẽ không đưa ra ý kiến của hắn.
Nếu như đổi lại lúc khác Diệp Chân Dương kỳ thị hắn như vậy, không tôn trọng hắn như vậy, thì hắn nhất định sẽ giận dữ, không làm rõ ràng rành mạch thì sẽ không bỏ qua.
Người tranh giành một hơi, Phật tranh giành một nén hương nha.
Bất quá, Diệp gia chính là cổ võ thế gia đã lưu truyền ngàn năm, thế lực khổng lồ nên Diệp Khiêm không dám xem nhẹ, huống hồ, lần này Diệp Khiêm cũng muốn làm rõ ràng thân thế của mình, cho nên, thái độ tự nhiên là bình thản hơn một ít.
Sau khi an bài cho bọn người An Tư xong, Diệp Chân Dương liền cất bước đi ra ngoài.
Lúc ra đến bên ngoài, hắn còn cố ý phân phó đệ tử gia tộc canh cửa một câu, để cho bọn họ coi chừng An Tư, Diệp Khiêm cùng Diệp Văn, không để cho bọn người An Tư ở bốn phía chạy loạn, một khi có tình huống như thế thì lập tức bẩm báo cho hắn.
Tuy vết thương cũ của An Tư đã khỏi hẳn, thế nhưng mà thân thể cũng không có biện pháp khôi phục đến tình trạng lúc trước.
Đã ngồi xe lăn thời gian dài như vậy, hơn nữa An Tư lại một mực bị cừu hận tràn ngập trong óc, đêm qua cũng không có ngủ.
Tối hôm qua còn say xe, ối ra đầy đất.
Lúc này, càng lộ ra mệt mỏi không chịu nổi.
Cho nên, sau khi Diệp Chân Dương vừa rời khỏi, An Tư liền nói với Diệp Khiêm một tiếng, sau đó liền đi vào trong phòng nằm ngủ.
Diệp Khiêm cũng không nói gì, sau khi phân phó Diệp Văn chiếu cố tốt An Tư, liền đi ra ngoài.
Nhìn lướt qua bốn phía, trong nội tâm của Diệp Khiêm phảng phất có một loại cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa, cổ cảm giác này phi thường mãnh liệt.
Nội tâm, phảng phất có một cổ lực lượng đang dẫn dắt hắn hướng phía trước mặt đi tới.
"Thật xin lỗi, quản gia đã phân phó, mọi người không thể bốn phía đi loạn." Một gã đệ tử Diệp gia ngăn cản đường đi của Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm cao thấp đánh giá hắn, nói: "Tôi chỉ muốn đi tham quan xung quanh một chút mà thôi."
"Vậy cũng không được." Gã đệ tử Diệp gia kia nói, "Chẳng những là anh, mà những khách mời khác cũng chỉ có thể hoạt động trong sân mà thôi, không thể tự tiện rời khỏi.
Anh vẫn nên trở về đi thôi, xin đừng làm khó cho chúng tôi a."
Diệp Khiêm có chút nhún vai, quay người hướng phòng của mình đi đến.
Lúc vừa mới xoay người, khóe mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc, trong nội tâm không hiểu sao lại xúc động một chút.
Cũng chỉ là một cái bóng lưng, nhưng Diệp Khiêm lại cảm thấy hết sức quen thuộc, bát quá hắn lại không nghĩ ra là đã nhìn thấy ở nơi nào.
Lông mày có chút nhíu lại, tiếp mà cười nhạt một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Xin hỏi, người vừa đi qua bên kia là ai a?"
Gã đệ tử Diệp gia quay đầu nhìn về phía Diệp Khiêm nói, nói: "Có một số việc không nên nghe ngóng thì đừng có nghe ngóng, anh không nên hỏi nhiều làm gì."
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, quay người rời khỏi Bất quá, trong nội tâm nhưng vẫn tràn đầy nghi hoặc, không khỏi âm thầm thầm nghĩ: "Hay là đợi buổi tối đi qua đó nhìn một cái a." Nếu như không giải khai nghi hoặc này thì trong nội tâm Diệp Khiêm sẽ cảm thấy có chút vướng mắc, hắn thật sự không rõ, đến cùng là người nào lại khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc như vậy.
Hiện tại nhất định là đi ra không được rồi, Diệp Khiêm cũng không muốn cùng người Diệp gia phát sinh ra mâu thuẫn gì, cho nên đành phải tạm thời ẩn nhẫn xuống, hết thảy chỉ đợi khi màn đêm buông xuống rồi nói sau a.
Tuy những đệ tử Diệp gia này đều