Chỉ một câu nói đơn giản, thì đã có thể giúp cho Diệp Hàn Lẫm chuyển bại thành thắng, vì vậy lão gia tử tự nhiên tin tưởng Diệp Khiêm có đầy đủ năng lực đánh bại Diệp Hàn Hào; bởi vậy, lão gia tử mới có thể nói ra lời nói như vậy.
Đây là đại hội luận võ của Diệp gia, mục đích là vì kiểm nghiệm công phu của từng đệ tử Diệp gia, vì muốn khảo sát thân thủ của bọn họ, vì muốn để cho trưởng bối gia tộc có thể nhận thức bọn họ rõ ràng, để từ trong đó xem có bao nhiêu người đáng giá cho gia tộc bồi dưỡng.
Diệp gia là một đại gia tộc, không có khả năng người nào cũng chiếu cố, bởi vậy, luận võ chỉ là một thủ đoạn để cho trưởng bối Diệp gia nhận thức rõ ràng những đệ tử trong gia tộc mà thôi.
Vì vậy lão gia tử tự nhiên là không hy vọng Diệp Khiêm đánh bại Diệp Hàn Hào quá nhanh, vì nếu như vậy thì không có cách nào nhìn ra Diệp Hàn Hào đến cùng có bao nhiêu năng lực.
Diệp Khiêm không nói gì, chỉ hơi nhẹ gật đầu.
Kỳ thật nếu có thể thì hắn cũng không muốn tham gia đại hội luận võ Diệp gia này, bởi vì chuyện An Tư phân phó khiến cho hắn thập phần khó xử.
Huống hồ, những khách mời đang ngồi ở đây, thậm chí là người Diệp gia cũng rất có thể sẽ là địch nhân của hắn ở trong tương lai, nếu như bộc lộ ra công phu của hắn trước mặt bọn họ, thì cũng không phải một chuyện sáng suốt.
Bởi vậy, cho dù không có lão gia tử phân phó, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không đánh bại Diệp Hàn Hào quá nhanh chóng, hắn cũng không muốn bộc lộ thực lực chân chính của mình quá sớm, vạn nhất những người khách mời ở đây đều là địch nhân của hắn, thì việc hắn bộc lộ công phu của mình quá sớm là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Từ tất xa, ánh mắt của An Tư đang nhìn chằm chằm Diệp Khiêm, rất rõ ràng là đang ám chỉ Diệp Khiêm giết chết Diệp Hàn Hào.
Tuy Diệp Khiêm nhìn thấy ánh mắt của An Tư, nhưng lại giả bộ giống như cái gì cũng không có nhìn thấy, cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Ngược lại là Diệp Văn, trên mặt biểu lộ rất kích động, bất quá cũng không có sát ý phẫn hận mãnh liệt giống như An Tư, mà giống như là đang cổ vũ cho Diệp Khiêm.
Loại cảm giác này khiến cho Diệp Khiêm phi thường thoải mái, mặc kệ An Tư như thế nào, chỉ cần Diệp Văn có thể có biểu hiện như vậy đã đủ chứng minh cô ấy thật sự xem hắn là anh trai của cô ấy, mà không phải xem hắn là công cụ báo thù.
Có lẽ, là vì Diệp Văn không có trải qua nỗi thống khổ giống như An Tư a.
Bất quá bất kể như thế nào, thì cảm giác này mới là cảm giác thân nhân a, trong nội tâm của Diệp Khiêm tự nhiên cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Chỉ là, Diệp Khiêm cũng không có chú ý tới, xa xa, có một người phụ nữ trung niên cũng đang lẳng lặng nhìn lôi đài.
Không phải là ai khác, chính là Đường Thục Nghiên, người đã cùng Diệp Khiêm có một chút duyên phận.
Từ khi Đường Thục Nghiên quyết định sống ẩn cư, thì trên cơ bản bà không hề hỏi đến sự vụ Diệp gia, cho dù là đại hội luận võ hàng năm của Diệp gia, bà cũng chưa bao giờ tham dự.
Thế nhưng mà, lần này bởi vì Diệp Khiêm đột nhiên xuất hiện, nên bà mới phá lệ đi tới nơi này, mục đích là muốn nhìn xem công phu của Diệp Khiêm một chút.
Dù sao, theo bà, Diệp Khiêm là con trai của Diệp Chính Nhiên, tuy không phải là con của bà, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Diệp Chính Nhiên, bà cũng rất hi vọng Diệp Khiêm có thân thủ cường đại giống như cha của hắn vậy.
Tiểu Thúy ở bên cạnh, nhìn thấy biểu hiện của Đường Thục Nghiên như vậy, không khỏi có chút thở dài, trong lòng có chút khó chịu nói không nên lời.
Nếu như không phải con trai của Đường Thục Nghiên đã mất tích từ lúc nhỏ, thì bà ấy sao biến thành tịch mịch giống như bây giờ? Nhớ tới chuyện Đường Thục Nghiên lại muốn đi quan tâm đứa con của tình địch bà ấy, trong nội tâm tiểu Thúy cảm thấy rất không thoải mái.
Khách mời trên khán đài đều đưa ánh mắt đỗ dồn vào trên người Diệp Khiêm, người của Diệp gia bọn họ tự nhiên không phải người nào cũng gặp, nhưng con cháu dòng chính thì bọn họ đều nhận thức rõ ràng.
Rất hiển nhiên, Diệp Khiêm cũng không phải con cháu dòng chính.
Vừa mới rồi là đệ tử chi thứ đánh bại trưởng tôn Diệp gia, nếu như Diệp Khiêm lại đánh bại Diệp Hàn Hào thì sẽ khiến cho bọn họ càng thêm đắc ý, chuyện này đã nói lên con cháu dòng chính Diệp gia đã xuống dốc rồi, cũng đại biểu cho Diệp gia một đời không bằng một đời.
Đại đệ tử Nhan Tư Thủy của cự tử Mặc Giả Hành Hội cũng đưa ánh mắt chú ý tới trên người Diệp Khiêm, vừa mới rồi mặc dù chỉ dùng ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Diệp Khiêm đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô ấy, cho nên, Nhan Tư Thủy cũng rất muốn biết Diệp Khiêm đến cùng có bao nhiêu cân nặng.
Vừa mới rồi ở trên thọ yến, Diệp Hàn Hào đối với Diệp Khiêm cũng đã thập phần thống hận, bản thân hắn là con cháu dòng chính Diệp gia, vậy mà ở trong mắt lão gia tử, sức nặng của hắn lại không bằng một người có lai lịch không rõ ràng giống như Diệp Khiêm, chuyện này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Lúc nghe tới phiên hắn cùng Diệp Khiêm luận võ, Diệp Hàn Hào nhịn không được lộ ra vẻ đắc ý cười lạnh, trong lòng suy nghĩ chút nữa sẽ hung hăng áp chế uy phong của Diệp Khiêm, hảo hảo giáo huấn Diệp Khiêm một phen, đến lúc đó lão gia tử sẽ không còn thích Diệp Khiêm nữa.
Nhìn thấy Diệp Khiêm đi lên lôi đài, Diệp Chính Hùng đi đến bên cạnh Diệp Hàn Hào, nhẹ giọng nói: "Anh của con cùng em của con đã thua, con cũng không thể thua nữa, có biết không? Nếu như con lại thua thì thể diện của cha sẽ mất sạch.
Cẩn thận một chút, đối với tiểu tử này chúng ta cũng không hiểu rõ nhiều lắm, ngàn vạn lần không được chủ quan.
Nếu như có cơ hội, thì hãy đánh nó trọng thương, có chuyện gì thì cha sẽ phụ trách, có biết không?"
Cho dù không có những lời nói của Diệp Chính Hùng, thì Diệp Hàn Hào cũng sẽ không dễ dàng buông tha Diệp Khiêm.
Hôm nay đã có những lời nói của Diệp Chính Hùng, thì hắn càng thêm yên tâm, hoàn toàn đã không có nỗi lo về sau.
Mặc kệ lão gia tử coi trọng Diệp Khiêm như thế nào, nếu như Diệp Khiêm ở trên lôi đài tỷ võ bị hắn đánh bại thì cũng đủ để chứng minh Diệp Khiêm không có năng lực gì, đến lúc đó tin tưởng lão gia tử cũng sẽ không truy cứu quá mức a? Huống hồ, còn có gia chủ Diệp gia Diệp Chính Hùng nói giúp nữa.
Nhẹ gật đầu, Diệp Hàn Hào đi nhanh lên lôi đài, khinh miệt nhìn Diệp