Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Kỳ thật cũng không có nói gì.
Vừa rồi lúc đi dạo thì vừa vặn đụng phải anh ấy, vì vậy mới cùng anh ấy tỷ thí một phen.
Công phu của anh ấy cũng không tệ, nhưng chiêu thức quá mức hoa lệ, cũng không thực dụng cho lắm.
Cho nên, cháu đã nói với anh ấy một câu.
Lúc chiến đấu, không có ai quan tâm chiêu thức có hoa lệ hay không, mà chỉ xem ai đánh bại đối thủ mà thôi, thường thường thì chiêu thức đơn giản nhất trực tiếp nhất lại có hiệu quả nhất."
Lời Diệp Khiêm nói, khiến cho lão gia tử chấn động, vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì Diệp Khiêm chỉ nói mấy lời đã có thể cải biến chiến cuộc, giúp cho Diệp Hàn Lẫm đánh bại Diệp Hàn Thụy, chuyện này đã đủ để chứng minh tu vị của Diệp Khiêm đã vượt qua tất cả đệ tử Diệp gia.
Đây cũng không phải là nói về mặt tu vi, mà là nói về sự lý giải của Diệp Khiêm đối với chiến ý cùng võ thuật.
Lo là vì Diệp Khiêm đã giúp Diệp Hàn Lẫm đệ tử chi thứ đánh bại trưởng tôn Diệp gia, chuyện này đã diệt đi uy nghiệm của dòng chính Diệp gia, khiến cho trong nội tâm của lão gia tử có chút không thoải mái.
"Cháu biết cháu đang làm cái gì không? Dòng chính Diệp gia phải luôn áp đảo chi thứ, có như vậy mới có thể ra lệnh cho người chi thứ.
Thế nhưng mà, lần này cháu lại làm vậy chẳng phải là khiến cho người dòng chính bị chê cười sao? Sau này người dòng chính làm sao có thể lãnh đạo người chi thứ?" Ngữ khí của lão gia tử có chút bất thiện, phi thường nghiêm túc.
Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Lão gia tử, đệ tử dòng chính có thể lãnh đạo đệ tử chi thứ hay không cũng không phải vì võ công áp đảo bọn họ, mấu chốt hay là phải xem đệ tử dòng chính có phách lực cùng năng lực hay không.
Cháu đã từng gặp một tổ chức, Nanh Sói, không biết lão gia tử có nghe nói qua chưa?"
"Nanh Sói?" Lão gia tử có chút lắc đầu, nói, "Không biết."
"Cũng khó trách, ở trong mắt lão gia tử có lẽ Nanh Sói chỉ là tổ chức bất nhập lưu mà thôi.
Nó chỉ là một tổ chức lính đánh thuê, bất quá có một điểm lại đáng giá học tập.
Thủ lĩnh Nanh Sói cũng không phải một người hết sức xuất sắc, thủ hạ của hắn từng người đều có chỗ xuất sắc của riêng mình, hắn cũng không thể so sánh với bọn họ, thế nhưng mà hắn lại có thể lãnh đạo cùng chỉ huy bọn họ.
Đây cũng không phải là bởi vì công phu của hắn áp đảo bọn họ, mà là vì hắn xem bọn họ giống như huynh đệ.
Cảm tình mới là vũ khí lợi hại nhất trên thế giới, võ công chẳng qua là một cái thủ đoạn mà thôi, muốn một người nghe lệnh bán mạng vì mình, thì chỉ dựa vào võ công là không đủ." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Có lẽ lời này lão gia tử cũng không thích nghe, thế nhưng mà cháu nghĩ lão gia tử chắc có lẽ sẽ không phủ nhận lời nói của cháu a.
Kỳ thật nếu thật lại nói tiếp, thì cháu có trợ giúp anh ấy cái gì sao? Những lời này cháu cũng có thể nói với Diệp Hàn Thụy một lần, thế nhưng mà cháu tin tưởng kết quả vẫn sẽ không cải biến.
Lão gia tử, ông cảm thấy lời cháu nói đúng không?"
Lão gia tử không khỏi đã trầm mặc, người khác không biết Diệp Hàn Thụy, nhưng ông ấy lại biết rõ a.
Mặc dù ông ấy đã rất ít hỏi đến sự vụ Diệp gia, nhưng cũng không phải là chuyện gì ông ấy cũng không biết.
Giống như lời Diệp khiêm đã nói, cho dù Diệp Khiêm đem những lời nói giống vậy nói với Diệp Hàn Thụy một lần, thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, bởi vì Diệp Hàn Thụy là người cao ngạo, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Khiêm thay đối ý nghĩ của mình dù chỉ một chút.
Nhìn Diệp Khiêm, trong lúc giật mình lão gia tử cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này thật sự rất giống ông ấy lúc còn trẻ, đối với nhân tính có lý giải cùng nhận thức rất sâu.
Ông ấy nhịn không được âm thầm nghĩ, nếu như đem tương lai Diệp gia giao cho Diệp Khiêm thì tiền đồ của Diệp gia có lẽ sẽ càng thêm huy hoàng.
Lão gia tử không nói thêm gì nữa, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không nói, trên mặt vẫn treo nụ cười tà tiêu chí.
Trên lôi đài, trong nội tâm Diệp Hàn Lẫm kích động không thôi, trận đầu tỷ thí đã đánh bại dòng chính Diệp gia trưởng tôn Diệp Hàn Thụy, chuyện này với hắn mà nói là một chuyện phi thường đáng giá kiêu ngạo.
Hắn tựa hồ đã thấy được tiền đồ của mình, thấy được tương lai của mình.
Trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, hết thảy đều là do Diệp Khiêm cho hắn, nếu như không có trận tỷ thí giữa Diệp Khiêm cùng hắn, nếu như không có những lời nói của Diệp Khiêm, thì kết quả sẽ không phải thế này rồi? Nghĩ tới đây, Diệp Hàn Lẫm nhịn không được quay đầu nhìn về phía Diệp Khiêm ở trên khán đài, cảm kích nhẹ gật đầu.
Khách mời ở trên khán đài cũng đều là giật mình không thôi.
Đối với Diệp Hàn Lẫm, bọn họ cũng không có nhận ra, thế nhưng mà với tư cách là trưởng tôn Diệp gia Diệp Hàn Thụy thì bọn họ lại biết rõ ràng, một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì vậy mà lại đánh bại trưởng tôn Diệp gia, chuyện này khó tránh khỏi có chút khiến cho bọn họ giật mình.
Bất quá, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, bởi vì chuyện này đã đại biểu cho việc Diệp gia xuống dốc rồi, con cháu dòng chính vậy mà lại bại bởi đệ tử chi thứ.
Ánh mắt của Diệp Khiêm cũng đảo qua những khách mời ở trên khán đài, những người này, tương lai rất có thể sẽ là địch nhân của hắn, hắn tự nhiên là muốn đem bọn họ nhớ kỹ.
Trong đó có một người trẻ tuổi đặc biệt dẫn sự chú ý của Diệp Khiêm, trên khuôn mặt của người trẻ tuổi kia cũng không có vẻ tươi cười đắc ý giống như những người khách mời khác, nhưng lại thập phần âm trầm, cho dù là ở rất xa nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng.
Đây là sát ý, Diệp Khiêm rất rõ ràng, bởi vì trên người Lâm Phong cũng có khí tức như vậy, chỉ là không có mãnh liệt như vậy mà thôi.
Người trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Khiêm, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, ánh mắt cũng lạnh giống như nét mặt của người trẻ tuổi kia vậy, khiến cho người ta có loại nhịn không được cảm thấy lạnh hết cả người.
Nếu như không phải Diệp Khiêm thường xuyên ở trên ranh giới sống chết, trải qua vô số lần sinh tử, thì chỉ sợ một ánh mắt của người trẻ tuổi này cũng đủ để cho toàn thân hắn phát run.
Ánh mắt của người trẻ tuổi chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, cũng không có