Hơn nửa đồ dùng trên tủ đầu giường và giá trên bàn bên cạnh đều rải đầy đất, thảm dưới chân còn ướt nước.
Mấy người giúp việc, chị Đinh và Vàng Ưng đều đang vây trước cửa tủ, ánh mắt Triệu Hàn Dương dán chặt vào hướng tủ treo quần áo đang đóng.
“ Ông Triệu, ông đã về rồi.
Sau khi tỉnh lại bà chủ chẳng nhận ra ai cả, dáng vẻ còn rất sợ hãi.
Chúng tôi đút nước và cơm nhưng cô ấy không ăn không uống, thuốc và nước đều đổ hết xuống đất.
Cho dù chúng tôi nói gì thì cô ấy cũng không chịu nghe.
Về sau, cô ấy cứ một mực trốn trong tủ, chúng tôi gọi thế nào thì cô ấy cũng không chịu ra…” Người giúp việc thấy Triệu Hàn Dương trở lại, vội vã xoay người nhìn về phía anh cầu cứu.
Triệu Hàn Dương bước nhanh tới bên cửa tủ.
Cửa tủ vừa mở ra, anh nhìn thấy Vương Tuyết Băng hôn mê bất tỉnh đã lâu rốt cuộc cũng có thể tự ngồi dậy.
Nhưng giờ phút này, cô lại bất lực ngây ngô giống như một đứa trẻ, sợ hãi mọi thứ xung quanh, co rụt trong một góc của tủ, cơ thể run rẩy.
“ Bé ngoan.” Triệu Hàn Dương cúi người xuống định bế Vương Tuyết Băng ra, ai ngờ Vương Tuyết Băng nghe thấy có người mở cửa gọi thì càng sợ hãi lùi vào trong góc tủ.
“ Tuyết Nhi, là anh.” Nhờ Vương Thừa Duật nhắc nhở năm lần bảy lượt mà Triệu Hàn Dương cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô giống như không chỉ bị ảnh hưởng về tinh thần.
Thấy cô vẫn cứ trốn mãi, Vàng Ưng cũng đã nói trong điện thoại rằng cô đã trốn trong tủ một tiếng đồng hồ, dù thế nào cũng không chịu ra, nên anh không thể để tình trạng như vậy tiếp tục nữa, quay đầu căn dặn: “ Gọi điện thoại cho Vương Thừa Duật đến đây.”
Vừa dứt lời, anh vươn tay bế Vương Tuyết Băng đang cuộn một cục ra ngoài.
Hơn nữa, trong lúc Vương Tuyết Băng sợ hãi giẫy giụa kêu la, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, đồng thời xoay người đặt cô lên giường.
Vương Tuyết Băng hoảng hốt vội vã thoát khỏi ngực anh.
Triệu Hàn Dương vừa kéo tấm chăn mà chị Đinh vừa nhặt lên quấn quanh cơ thể chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh của cô, vừa ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô trấn an: “ Đừng sợ, nơi này là biệt thự Nam Kinh, đây là không gian riêng của anh đã tạo riêng cho em, là nhà của chúng ta, sẽ không có nguy hiểm gì cả, mọi người đều ở bên cạnh em, không cần phải sợ, nhé? ”
Không biết có phải vì mùi hương bạc hà thanh mát cộng thêm việc trên người anh còn có mùi thuốc lá thường hút tạo ra việc trên người Triệu Hàn Dương rất dễ chịu cũng như an thần, hay giọng nói của anh, hoặc cũng có thể là câu nói có tác dụng trấn an của anh khiến Vương Tuyết Băng bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, từ giãy giũa phản kháng ban đầu đến dần dần thả lỏng trong lòng anh.
Triệu Hàn Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh xao, nhấc tay lên vuốt ve gương mặt cô, đau lòng nói: “ Bất kể hiện giờ em đang sợ hãi điều gì, nơi này tuyệt đối sẽ không có ai làm hại em, tin tưởng anh, ngoan.”
Vương Tuyết Băng nằm gọn trong lòng anh thở d.ốc, tay túm chặt thành nắm đấm, trốn trong lòng anh thật lâu, giọng nói khàn khàn tựa như có chút ấm ức: “ Biệt thự Nam Kinh là đâu? ”
Bởi vì lời nói này của cô mà mí mắt Triệu Hàn Dương một thoáng giật mạnh.
Những người giúp việc khác đều đã ra ngoài, chỉ có chị Đinh và Vàng Ưng đứng ở cạnh giường, nhìn bọn họ với vẻ mặt lo lắng.
Triệu Hàn Dương nâng cằm Vương Tuyết Băng, nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô: “ Em không nhớ sao? ”
Vương Tuyết Băng đờ đẫn nhìn anh, theo bản năng giơ tay lên níu lấy cổ áo sơ mi của Triệu Hàn Dương, nhìn