“ Dạ được! Anh đợi một chút, để em dặn dò họ vài câu.” Mộc Lục Trà vừa thân mật nói, vừa xoay người dặn thêm hai câu với nhân viên cửa tiệm.
Nhân viên kia gật đầu, lập tức đảo mắt, nói với Vương Tuyết Băng đang đau đầu: “ Chúng tôi cần phải chuyển bánh kem ra này ra ngoài, cô cũng đừng đứng ở đây mà cản đường của chúng tôi, đừng cản trở chuyện kinh doanh của chúng tôi.
Nếu bánh kem của cô Lục Trà không đến nơi tổ chức tiệc đúng giờ, phí tổn thất của chúng tôi đều bắt cô đền đấy! "
Vương Tuyết Băng cảm giác đám người này toàn là lũ thiểu năng, cô có nói mình không rời khỏi à?
Mặc dù cô không để tâm, nhưng đột nhiên cảm thấy không được thoải mái khi bị khinh thường.
Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy bóng dáng bên ngoài, lúc này tâm trạng có chút khó chịu mới ổn định lại.
Tuy nhiên, cho dù cô có muốn cười cũng không cười nổi, nên đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng.
Lúc này Mộc Lục Trà đã không thèm nhìn sắc mặt Vương Tuyết Băng, nên đương nhiên cũng không chú ý đến biểu cảm của cô.
Vốn dĩ hai người chẳng có thâm thù đại hận gì, chẳng qua cô ta chỉ muốn chèn ép Vương Tuyết Băng vài câu, khoe khoang chồng mình để cô thấy được cô ta bây giờ sống tốt đến cỡ nào mà thôi.
Dù sao khi còn bé, nhà cô ta cũng chẳng có nhiều tiền như nhà họ Vương.
Mặc dù quan hệ giữa cô ta và Vương Tuyết Băng trước đây có tốt bao nhiêu, nhưng việc nhà cô ta thấp hơn nhà họ Vương nhiều bậc như thế vẫn là bóng ma tâm lý trong lòng cô ta suốt bao nhiêu năm qua.
Cuối cùng sau nhiều năm cô ta cố gắng vươn lên, hai người cũng hòa nhau một ván trên vùng đảo này.
Hiện giờ cô ta cảm thấy toàn thân thật sảng khoái.
“ Ông xã, chúng ta đi thôi.” Mắt thấy bản thân đã khoe khoang đủ rồi, Mộc Lục Trà xoay người liền ôm cánh tay người đàn ông, hai người thân mật xoay người ra ngoài.
Kết quả trong khoảnh khắc vừa xoay người, chồng Mộc Lục Trà liền ngẩn ra nhìn người đàn ông không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu.
Đầu tiên anh ta không dám chắc chắn, nhưng sau khi nhìn kỹ vài giây, vẻ mặt anh ta lập tức có biến hóa: “ Dương gia? ”
Nhưng đến khi người đàn ông nhìn kĩ lại bên cạnh người đó còn có Lục Ưng và Vàng Ưng thì có thể chứng minh thân phận người ở giữa là ai mà dè dặt chào hỏi.
Vừa nghe thấy cách xưng hô này của chồng cô ta, Mộc Lục Trà sửng sốt một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra.
Chồng cô ta chính là tổng phụ trách được điều đến khu du lịch trên đảo này, nhưng ông chủ thật sự của hòn đảo lại là ông trùm với cái mác treo trên người là ông chủ thần bí nhất của Tập đoàn Dương Hoàng.
Người có thể khiến chồng cô ta vừa cẩn trọng vừa kinh ngạc, vừa hoảng hốt gọi như vậy, khẳng định là ông trùm của cả hòn đảo Dương Hoàng - Triệu Hàn Dương trong truyền thuyết.
Mộc Lục Trà vội vàng bày ra gương mặt tươi cười khách sáo, dù sao cô ta cũng đã từng gặp anh nhưng thời gian sau đó không ai nhìn thấy người này, cho dù là nghe tên thì cô ta cảm giác mình sắp tiêu đến nơi rồi: “ Xin chào Dương gia.”
Khi đó, cô ta đã nhiều lần muốn quyến rũ anh khi gặp được anh ở Vương Gia, vì trong tất cả nam nhân mà cô tiếp xúc, không có ai có khí chất như anh, vừa đẹp trai, lạnh lùng, ít nói…
Sau nhiều lần tìm cách tiếp cận anh vẫn không được, cô ta cũng đã bắt đầu trở nên có ý thù địch với Vương Tuyết Băng.
Vì xung quanh Vương Tuyết Băng đều được ba mẹ và các người anh trai yêu thương, còn cô ta thì chỉ bị người khác chỉ trỏ sau lưng cũng như bị người khác cô lập.
Khuôn mặt Triệu Hàn Dương lạnh tanh, hay nói cách khác khuôn