Chiếc bánh kem này đẹp lắm à?
Sao anh không thấy nó đẹp ở chỗ nào hết vậy?
Lúc này đây khi Mộc Lục Trà vừa xoay người lại thì thấy Triệu Hàn Dương dịu dàng ôm Vương Tuyết Băng vào lòng nhỏ giọng an ủi cô, mí mắt cô ta giần giật, cảm giác cô ta lúc này sắp bị anh ban án tử hình đến nơi…
Ban đầu nhân viên tiệm bánh kem đứng bên cạnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi quản lý tiệm bánh chạy từ phòng làm bánh ở tầng hai xuống, vừa nhìn thấy Triệu Hàn Dương, vẻ mặt ông ta lập tức kinh sợ.
Không những kinh sợ, ông ta có cảm giác chút nữa thôi e là tiệm bánh của ông sẽ đổi chủ mất.
Vừa rồi, ông ta cũng nghe thấy động tĩnh dưới tầng, nhưng chỉ cho rằng ai đó tới phá rối mà thôi.
Dù không xuống xem, nhưng đại khái ông ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì vì nhân viên ở gần đó đã kể lại sự tình cho ông được biết.
Hiện tại vừa nhìn thấy Triệu Hàn Dương xuất hiện ở đây, thậm chí còn có vẻ rất quan tâm tới cô gái trẻ trước mặt, ông ta lảo đảo, vội vã chạy tới xin lỗi: “ Dương Gia, mọi chuyện đều là hiểu lâm, đều là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.
Nhân viên tiệm chỗ chúng tôi không hiểu chuyện, bình thường bọn họ quen tiếp xúc với những người nước ngoài nên nói chuyện hay làm việc cũng tiêm nhiễm thói xấu tùy tiện không đúng mực, đều tại chúng tôi không quản lý tốt...”
Triệu Hàn Dương lãnh đạm nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ của Vương Tuyết Băng ngay trước mặt.
Vương Tuyết Băng cô biết tại sao thái độ những người này lại bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
Cô cuối mặt khẽ cười, thì ra cô ít tham gia vào các buổi tiệc thường niên và các buổi tiệc xã giao nên chỗ đứng sẽ không bằng với anh nên bị coi thường.
Dù vậy Triệu Hàn Dương cũng đâu có khác gì cô lắm đâu, tại sao anh không ra mặt lại được mọi người tôn trọng thế?
Quả thật không công bằng gì cả...
Vương Tuyết Băng bĩu môi, hừ lạnh.
“ Dương Gia, ngài tới đây để khảo sát hạng mục trên đảo sao? Hay còn sắp xếp hoạt động nào khác? Sao ngài không nói trước cho chúng tôi một tiếng? Chúng tôi đã bố trí xong xuôi rồi, vậy ngài...” Chồng Mộc Lục Trà dự cảm có gì đó không hợp lý lắm, nên nói chuyện cũng khách sáo lấy lòng.
Mộc Lục Trà mắt thấy chồng mình bị lạnh lùng phớt lờ, ngẫm nghĩ rồi cũng bước tới gần, dè dặt nói: “ Anh Hàn Dương...!hiểm khi anh đển đảo Bali một chuyến, con phố nhỏ này dành riêng cho những khách du lịch dạo chơi, chúng tôi mời anh đến chỗ yên tĩnh ngồi, nơi này quá phức tạp, không thích hợp với anh.”
Triệu Hàn Dương hờ hững nhìn cô ta như cái xác biết đi, lạnh giọng hỏi: “ Cô là ai? Chúng ta thân nhau lắm sau? ”
Vương Tuyết Băng ở trong ngực anh dẫu môi vui vẻ, ngọ nguậy ngước mắt nhìn yết hầu của anh nói: " Ông xã, anh không biết cô ta sao? Nhưng khi nãy cô ta còn gọi anh thân thiết mà? Còn nữa, cô ta còn nói bản thân là bạn thân của em ấy! "
Triệu Hàn Dương cuối mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, không nhịn được hôn lên trán cô một cái, nhếch môi nói: " Anh cần biết cô ta à? "
Ngụ ý, trong mắt anh ngoài em ra anh không biết ai cả.
Vương Tuyết Băng nhoẻ miệng cười: " Đúng là không cần thiết.
"
Bắt thấy đôi mắt nai lắp lánh ánh sao của cô liền miễn cười, vòng tay rắn chắc của anh lại một lần nữa ôm cô vào lòng, lia mắt lạnh lẽo nhìn hai con người kia.
Mộc Lục Trà chạm phải cái lạnh như tuyết Bắc Cực trong mắt người đàn ông này, trái tim không kìm