Khi bốn người đi vào trong trung tâm mua sắm, Vương Cương đang cùng Tiền Nhu Nhu ở trong một cửa hàng đồ hiệu xem váy.
Phương Dạ với thị lực tuyệt vời rất nhanh đã nhìn thấy hai người họ.
Khi anh ra hiệu, Đỗ Tử Cường ưỡn bụng bước nhanh về phía cửa hàng quần áo đó.
Phương Dạ dặn dò lần nữa: “Một lát ánh mắt càng ngạo mạn càng tốt, hiểu không?”
“Hiểu rồi!”
Trong cửa hàng quần áo, Tiền Nhu Nhu vừa đi ra khỏi phòng thử đồ, cô thay một chiếc váy liền áo ngắn màu kaki, mặc lên trông thân hình không tệ.
Tiền Nhu Nhu nũng nịu nói: “Anh Vương, anh thấy chiếc váy này thế nào?”
Ánh mắt của Vương Cương phát sáng nhìn chân cô, lơ đễnh nói: “Không tệ, không tệ, đủ ngắn là được…”
“Nhưng có hơi đắt đấy, đến tận một ngàn chín trăm mấy.
” Tiền Nhu Nhu giả vờ nói: “Không biết có được giảm giá không.
”
Nhân viên ở một bên lễ phép nói: “Thật ngại quá cô à, quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều có giá cả rõ ràng, không thể giảm giá.
”
Vương Cương tuỳ tiện nói: “Giảm giá gì chứ, còn không đến hai ngàn mà cũng gọi là tiền sao? Thật là quá rẻ, mua!”
“Anh Vương, anh thật là ngầu quá!” Tiền Nhu Nhu mặt mày rạng rỡ, nhón chân hôn lên môi Vương Cương một cái.
Vương Cương cũng không chịu thua, bóp một cái mạnh lên mông cô.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Đỗ Tử Cường đang đi đến gần một cách rõ ràng.
Trong lòng cậu ta nổi lên ngọn lửa giận, suýt nữa đã mở miệng mắng chửi, may mà Phương Dạ kịp thời dùng ánh mắt kiềm chế cậu ta lại.
“Tuyệt đối không được mở miệng, ra vẻ mới là quan trọng nhất!”
“Ừm!”
Phương Dạ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó đi vào trong cửa hàng quần áo đầu tiên, Đỗ Tử Cường đi sát theo sau, sau đó mới là Thẩm Nghiên Nhi và Willa với nụ cười mê người.
Vương Cương vừa nhìn thấy Đỗ Tử Cường thì có hơi không vui, hung dữ hù dọa: “Có phải cậu lại muốn đến làm phiền Tiểu Nhu không? Có tin tôi đá cho cậu thêm một cú không?”
Lúc Đỗ Tử Cường đang co rụt sợ hãi, Phương Dạ đã mở miệng:
“Ai là bà chủ, ra đây chào hỏi cậu chủ nhà tôi mau!”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong cửa hàng đều nhìn về phía anh.
Sau khi bọn họ nhìn thấy bộ đồ shipper màu vàng trên người Phương Dạ thì đều thi nhau khịt mũi xem thường.
Ơ hay!
Phương Dạ thấy sắc mặt của mọi người không đúng, cúi đầu nhìn một cái, câu mẹ nó suýt nữa đã chửi ra khỏi miệng.
Mẹ nó, quên mất thay bộ đồ này rồi!
Chuyện đã như vậy, anh chỉ có thể ráng tiếp tục diễn, to giọng nói: “Bà chủ có ở đây không? Rốt cuộc ai là bà chủ?”
Một cô gái trang điểm đậm thở hổn hển đi qua: “Tên shipper này, có phải có bệnh không, ở đây hô to gọi nhỏ cái gì thế? Nếu khách hàng của tôi chạy hết, tôi sẽ bóp chết anh!”
Phương Dạ vốn dĩ không sợ cô ta, vẫn nói khoác mà không biết ngượng như cũ, nói: “Cô là bà chủ sao? Đây là cậu chủ nhà tôi, cậu ấy muốn làm một mối làm ăn lớn với cô.
”
?
Bà chủ ngây ra, Vương Cương và Tiền Nhu Nhu cũng đưa mắt nhìn nhau.
Mới có một lúc, sao Đỗ Tử Cường đã biến thành cậu chủ rồi?
“Nhóc con, cậu xem phim nhiều quá rồi à, tên nhóc này mà là cậu chủ?” Ánh mắt của bà chủ rất sắc bén, nhìn một cái đã nhìn ra đồ trên người Đỗ Tử Cường cộng lại không đến năm trăm, người như vậy mà là cậu chủ?
Vương Cương cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Bà chủ, anh ta nói vậy cũng không sai, nói không chừng người ta là cậu chủ trong cảnh phim nào đó thì sao?”
Ha ha ha ha ha!
Người trong cửa hàng đột nhiên bật cười thành tiếng.
Tiền Nhu Nhu bồi thêm một dao, nói: “Loại người như anh ta, muốn làm cậu chủ chắc sẽ rất quá sức!”
Mọi người lại cười một trận, Đỗ Tử Cường tức đến cổ đều đỏ bừng lên, nắm chặt đấm tay cố gắng nhịn không nói chuyện.
“Im miệng!” Phương Dạ đột nhiên hét lên, doạ cho những người đang cười nhạo Đỗ Tử Cường đều giật mình một cái.
“Cậu chủ nhà tôi là cậu chủ danh xứng với thực, có xuất thân giàu có, nói ra sẽ dọa chết các người đấy!”
Vương Cương cười lạnh nói: “Chỉ là một tên shipper nhỏ bé mà giọng điệu không hề nhỏ nhỉ.
Anh nói