Vài phút sau, bà chủ đã tình nguyện quay lại.
“Chào anh, tổng cộng là một trăm vạn bảy nghìn sáu trăm tệ, tiền lẻ tôi sẽ không tính…”
Phương Dạ nhìn chị ấy: “Hả?”
Bà chủ sửng sốt khi bị anh nhìn, lập tức phản ứng lại nói: “Không tính, không tính!”
“Quẹt thẻ, chúng tôi sẽ đến lấy đồ sau!”
“Vâng! Vâng!”
Sau khi nhìn thấy hơn một trăm vạn đã được chuyển vào, bà chủ liền cười rạng rỡ, kính cẩn đưa lại thẻ ngân hàng cho Phương Dạ, tiện thể nháy mắt với anh.
Tuy rằng Đỗ Tử Cường rất sốc khi thấy Phương Dạ có tiền để thanh toán, nhưng cậu ta vẫn nhớ đến lời dặn của đối phương, chỉ cần diễn trong lặng lẽ, không cần quan tâm đến những chuyện khác.
Vương Cương tức đến tái xanh mặt mũi sau khi chứng kiến cảnh này, còn Tiền Nhu Nhu thì giống như bị dội một thùng nước đá vào người, không gì có thể diễn tả được cơn lạnh.
Hóa ra tên Đỗ Tử Cường kia… lại là cậu ấm siêu cấp giàu có, là kiểu một giây một trăm vạn đó sao?
“Chúng ta đi, đi cửa hàng khác mua là được rồi!” Vương Cương kéo theo cô đang kinh hồn bạt vía nhanh chóng rời đi, bà chủ đang đắm chìm trong việc kiếm ra tiền, đến cả việc chiếc váy chưa thanh toán bị người ta mặc đi cũng không biết…
Hai người nhanh chóng đi đến cửa hàng LV bên cạnh, tuy rằng đồ trong đây không nhiều, nhưng một chiếc túi bất kỳ cũng lên tới tiền vạn, những đồ thuộc phiên bản giới hạn thậm chí còn lên đến mấy chục vạn, vì thế không có nhiều khác trong cửa hàng.
Vương Cương hào phóng nói: “Em cứ tùy ý chọn, anh thanh toán!”
Tiền Nhu Nhu đang trong tâm trạng chán nản giống như được sống lại trong nháy mắt, mỗi một chiếc túi ở đây đều là thứ cô hằng mong ước, hiện tại nó ở ngay trong tầm tay, quả nhiên giống như đang nằm mơ!
Nhưng mà cô vẫn ý thức được bản thân mình, không dám chọn cái quá đắt, một hai vạn là được rồi…
Nhưng không lâu sau đó, giấc mộng đẹp của cô lại biến thành ác mộng, bởi vì Phương Dạ lại nghênh ngang đưa Đỗ Tử Cường tiến vào!
Trong mắt cô, bốn người bọn họ giống như là quỷ vào làng đánh phá, chỉ là quỷ thì dùng súng, còn bọn họ thì dùng tiền phá…
Quả nhiên Phương Dạ vừa tiến vào đã hô thật lớn: “Ông chủ, ông chủ có ở đây không?”
Vương Cương vừa nghe giọng như trống đánh của anh, khuôn mặt đã đen đến nỗi có thể chảy ra mực.
Thái độ của quản lý cửa hàng LV hiển nhiên rất tốt, cô lịch sự đi tới, hỏi: “Chào anh, tôi là quản lý của cửa hàng này.
Có chuyện gì không?”
Phượng Dạ tùy tiện nói: “Không có chuyện gì cả, mời cô hãy gói hết tất cả túi có trong cửa hàng lại cho tôi, cậu chủ nhà chúng tôi muốn hết!”
Thấy đối phương khác thường, quản lý cửa hàng sửng sốt: “Anh… ý của anh là anh mua hết cửa hàng?”
“Không sai, mau tính tiền, cậu chủ nhà chúng tôi rất bận, một giây một trăm vạn, các người dám chậm trễ sao?”
“Được, được, tôi lập tức gọi người tính tiền!” Quản lý cửa hàng vui vẻ lại thêm một câu nhiều chuyện: “Cho hỏi một chút, trong kho của chúng tôi còn không ít hàng, có thể mua hết luôn sao?”
Phương Dạ trợn mắt với cô ta: “Còn phải hỏi sao, cậu chủ nhà tôi muốn hết!”
“Đã hiểu! Đã hiểu!”
Nhân viên cửa hàng đeo kính vội vàng mang ghế tới, Đỗ Tử Cường tự nhiên ngồi xuống vắt chéo hai chân, quản lý cửa hàng đích thân đấm lưng cùng một nữ nhân viên khác xoa bóp vai cho cậu ta.
Được hai mỹ nhân phục vụ, phía sau còn có Thẩm Nghiên Nhi và Willa đang đợi, Đỗ Tử Cường sướng đến nỗi nước mũi sắp chảy cả ra, Vương Cương vô cùng ghen tị, hận không thể đổi vị trí với cậu ta.
Tiền Nhu Nhu so với hai cô gắng kia thì đẳng cấp của cô là không đủ, cho dù là dung mạo hay dáng người, thậm chí là khí chất cũng thua kém đến mấy chục con đường…
Đỗ Tử Cường là ma quỷ sao, mua hết cửa hàng này đến nhà hàng khác, đến cả cửa hàng LV cũng không thoát khỏi nanh vuốt của cậu ta, thật là bắt nạt người quá đáng!
Phương Dạ ghé vào tai Đỗ Tử Cường nói nhỏ: “Cậu chủ,