Đừng nói là bị người nhìn chằm chằm, ngay cả bản thân của Cao Tiệm Phi còn choáng váng nữa là.
Hắn đã có thể khẳng định một việc là người cha tàn tật của hắn 8 năm trước được ngừơi khác đưa về kia chính là một đời “Thần Cờ Bạc”.
Cao Tiệm Phi thực sự cũng không dám nghĩ “Thần Cờ Bạc” trong hình kia có liên quan tới người cha già tàn tật của hắn.
Nhưng sự thực lại là như vậy!
Tuy trong lòng Cao Tiệm Phi nổi phong ba thế nhưng trên gương mặt biểu tình cũng rất bình tĩnh.
Kỳ thực cũng không phải là tâm lý của Cao Tiệm Phi tốt mà là vì hắn bị sốc đến nỗi đơ người cho nên gương mặt cứng nhắc không biểu tình.
Đương nhiên, Cao Tiệm Phi cũng theo bản năng có chút cẩn thận đề phòng.
Mặc kệ nói như thế nào, Thần Cờ Bạc Cao Tiến chính là cha hắn, chuyện này không thể thốt ra khỏi miệng được!
Lúc này, Shary dường như lẩm bẩm: "Cao Tiệm Phi, Cao Tiến, cùng một họ, hình dạng cũng có vài phần tương tự, lẽ nào nói..."
Cao Tiệm Phi giả vờ trấn tĩnh nhún vai: "Shary, sự phán đoán của cô tôi nghĩ rằng chẳng có căn cứ khoa học gì cả.
Trên thế giới này, người họ Cao có rất nhiều, hơn nữa hình dáng giống nhau thì cũng có nhiều.
Tôi chỉ có thể nói đây chỉ là một sự trùng hợp thôi!" Cười cười, Cao Tiệm Phi tiếp tục nói: "Trên thực tế, tôi chỉ là một người đến từ một thành phố nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi bước vào sòng bạc.
Cái gì mà Thần Cờ Bạc, Vua Cờ Bạc chứ, những thứ đó tôi chỉ xem thấy trên phim thôi”
Trần Diệu Huy liếc mắt sẳng giọng quát Shary: "Shary, đừng lắm chuyện, ta cảnh cáo cô, đừng bao giờ làm điều gì khiến bạn ta tức giận, như vậy đối với cô không có chỗ tốt!"
"Dạ, Diệu Huy ca." Shary liếc mắt nhìn lén Cao Tiệm Phi, sau đó cúi đầu không dám nói gì nữa.
Trần Diệu Huy vỗ vỗ vai Cao Tiệm Phi: "Tiệm Phi, có người nói ở trận cờ bạc cuối cùng thì Cao Tiến bị người hãm hại cho nên mới bị thua và dẫn tới tay chân tàn phế.
Từ đó về sau ông ta dường như đã biến mất trên thế giới này.
Tôi nghĩ có lẽ ông ta đã chết rồi cũng không chừng.
Hơn nữa, Cao Tiến lúc còn trẻ trời sinh tính phong lưu, có vô số phụ nữ thế nhưng cũng không hề nghe nói qua ông ta có con với người nào cả.
Ông ta là thần cờ bạc, đồng dạng cũng là một người lãng tử, khắp nơi lưu tình, tin chắc cũng sẽ chẳng để lại hậu nhân đâu”
Khi nghe xong những lời của Trần Diệu Huy, trong lòng Cao Tiệm Phi quả nhiên là sốc nặng, đầu óc rối bời, cha hắn là bị người ta hãm hại cho nên mới thất bại? Và biến thành phế nhân? Chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng xung động kịch liệt nhưng gương mặt của Cao Tiệm Phi cũng chẳng hề có biểu hiện gì.
Trần Diệu Huy nhìn Cao Tiệm Phi, dường như đang quan sát phản ứng của hắn khi nghe được những lời nói kia.
Hoàn hảo, Cao Tiệm Phi nhìn cũng không có bất cứ phản ứng quá khích gì.
"Thôi, đừng nên nói chuyện này nữa, Diệu Huy, hiện tại tôi muốn đi dạo tham quan sòng bạc và thử xem vận may một chút." Mặc dù trong lòng rất rối nhưng Cao Tiệm Phi cũng cảm giác được Trần Diệu Huy và Shary dường như đang quan sát hắn, vì vậy Cao Tiệm Phi tìm một cái cớ để thoát khỏi họ.
"Được Tiệm Phi, tôi đã nói đưa cho cậu 2 triệu, cậu có thể bảo Shary trực tiếp đưa cho cậu, cậu muốn chơi thế nào cứ thoải mái" Trần Diệu Huy cười nói: "Tôi có vài việc phải đi giải quyết, Tiệm Phi, cậu cứ thoải mái vui vẻ đi, một tiếng sau tôi trở lại tìm cậu"
Trần Diệu Huy vừa dứt lời, Shary liền thức thời chạy đi đến sau quầy đổi tiền lấy một cái ngăn đầy đồng phỉnh mang đến trước mặt Cao Tiệm Phi: "Cao tiên sinh, đây là số phỉnh 2 triệu"
Trong ngăn đều là những đồng phỉnh tròn màu hồng.
Cao Tiệm Phi đưa tay lấy một đồng phỉnh lên xem, thấy trên mặt phỉnh ghi "20nghìn”.
Cao Tiệm Phi âm thầm tắc lưỡi, chỉ là một đồng phỉnh bằng nhựa nho nhỏ mà trị giá tới 20 nghìn, thật quá dọa người!
"Tôi chỉ là chơi cho vui thôi, đồng phỉnh này có giá trị lớn quá, không cần đâu." Nói xong, Cao Tiệm Phi liền giơ tay lấy một đồng phỉnh màu xanh trong ngăn đặt ở trên quầy đổi tiền, trên đồng phỉnh ghi là "200 đồng".
"À, cái này được rồi!"