Bàn đánh bạc ở trước mặt Cao Tiệm Phi có 5 người đang ngồi vòng quanh chơi xì tố.
Ở xung quanh bàn này không có khách vây xem.
Chắc có lẽ mấy người chơi sợ có người nhìn lén con bài tẩy của mình nên không cho người khác đứng xem.
Cao Tiệm Phi muốn đi qua xem, bất quá liền bị mấy gã mặc áo đen nhẹ nhàng cản lại: "Xin lỗi ông, nếu như ông muốn chơi xì tố thì xin tìm bàn khác, bàn này không thể đứng xem”
Cao Tiệm Phi liền ngạc nhiên.
Trong sòng bạc to lớn này, kỳ thực loại bài Cao Tiệm Phi biết chơi rất ít.
Xì tố là loại bài thường xuất hiện nhiều trong phim ảnh Hồng Kông, quy tắc chơi cũng rất đơn giản, đó chính là người chơi có 5 lá bài, 4 lá lật và 1 lá bài tẩy úp lật cuối cùng.
4 lá bài đầu, căn cứ vào mặt bài lớn nhỏ dùng để kêu tiền, sau đó lật bài tẩy quyết định thắng thua.
Cao Tiệm Phi biết chơi xì tố nên hắn mới có ý định đi đến xem.
"Thưa ông, nếu như ông muốn chơi xì tố thì xin hãy chuẩn bị số phỉnh từ 50 nghìn trở lên." Một gã mặc áo đen nhìn 10 đồng phỉnh màu xanh trong tay Cao Tiệm Phi, nhắc nhở.
"Thế thì tôi đi chơi cái khác vậy" Cao Tiệm Phi bất đắc dĩ nhún vai.
Cao Tiệm Phi bắt đầu rảo bước xung quanh.
Baccarat, Black Jack, xúc xắc,.
.
.
những trò này tuy rằng cũng giản đơn thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
Cái hấp dẫn sự chú ý hắn là một bàn chơi mạt chược.
Ở gia hương của Cao Tiệm Phi, mạt chược là một trò chơi rất phổ biến.
Có thể nói vào lúc chạng vạng mỗi ngày, đại đa số các trà phường ở thành phố Tỷ Quy đều chật ních người, bất luận thân phận và tuổi tác, những người đam mê sau khi ăn xong bữa tối liền tới chơi cùng những bằng hữu.
Mạt chược là một trò chơi tiêu khiển và đồng dạng cũng là một trò cờ bạc.
Đúng lúc Cao Tiệm Phi cũng biết chơi mạt chược.
Tại bàn mạt chược có 1 nam 3 nữ.
Một người thanh niên tuổi trẻ đang dùng tay chà bài, tuy nhiên lúc này điện thọai di động của hắn bỗng reo lên, hắn nghe máy nói vài câu, sau đó đứng lên mỉm cười nói xin lỗi với 3 người phụ nữ rồi đem tất cả đồng phỉnh rời khỏi.
3 người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn nhau, ba thiếu một thì chơi mất hay.
Một người trong số đó liền lên tiếng gọi một nữ nhân viên mặc sườn xám đến, sau đó nói vài câu.
Cô nhân viên gật đầu, sau đó đảo mắt, đúng lúc nhìn thấy Cao Tiệm Phi.
Cô nhân viên liền mỉm cười đi tới trước mặt Cao Tiệm Phi: "Thưa ông, xin hỏi ông có muốn chơi mạt chược không?"
"Được, nhưng cho hỏi bàn này chơi có lớn không?" Cao Tiệm Phi hỏi.
Hắn chỉ có 2000 đồng trong tay, nếu như chơi lớn thì 2000 đồng cũng không đủ một ván.
"Thưa ông, bàn của ba quý bà kia chỉ chơi có 50 đồng thôi." Người nhân viên kiên trì mỉm cười: "Hơn nữa sòng bạc của chúng tôi chỉ thu huê hồng 10% từ người thắng thôi”
"Ồ, 50 đồng à?" Cao Tiệm Phi suy nghĩ một chút về số phỉnh trong tay, trong lòng tính toán, ù bình thường 50 đồng thì cho dù là có ù ba bốn phán đi nữa thì cũng chỉ là mấy trăm đồng thôi, trong tay có 2000 đồng, chỉ cần vận may không quá tệ thì cũng có thể chơi một chút, cùng lắm thì khi thua hết đứng lên thôi!
"Vậy được, tôi đây tới chơi cùng cho đủ tay vậy” Dứt lời, Cao Tiệm Phi trực tiếp đi qua.
Đi đến bàn, hắn gật đầu chào và mỉm cừơi với 3 người phụ nữ, sau đó ngồi xuống vị trí của người thanh niên đã đi khỏi.
Cao Tiệm Phi đặt 10 đồng phỉnh màu xanh lên bàn.
Thực tế trong lòng 3 người phụ nữ đều rất không hài lòng.
Đồng phỉnh của ba người ai cũng có từ 20 đến 50 nghìn.
Tuy rằng chỉ chơi có 50 đồng, tại sòng bạc như vầy cũng không coi là lớn thế nhưng Cao Tiệm Phi chỉ đem theo có 2000 đồng, thật là quá ít!
Và Cao Tiệm Phi thì ăn mặc đơn giản, thần thái ngây ngô, tuyệt đối không giống như là một kẻ có tiền cho nên trong lòng 3 người phụ nữ đều oán giận cô nữ nhân viên kia, tại sao lại kiếm một tên nhà quê không tiền đến chơi như thế?
Thế nhưng ba người đều là người ghiền bài nên trong tình huống ba thiếu một thì cũng đành chấp nhận.
Bốn người bắt đầu chà bài.
Cô nhân viên vừa mời Cao Tiệm Phi trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế công việc của cô chính là đi tìm khách chơi cho những bàn thiếu người.
Cô cũng là người rất giỏi về quan sát người, vừa nhìn thấy hình dạng của Cao Tiệm Phi thì liền biết là một người quê mùa, tuy nhiên vì công việc và để không bị khách trách cứ, cô cũng miễn cưỡng mời Cao Tiệm Phi vào chơi.
Lúc này, cô đứng ở cạnh bàn mạt chược, mặt có chút nhìn hả hê nhìn Cao Tiệm Phi, nghĩ: "Ôi, xem ra ta phải mau chóng tìm cho ra người khách kế tiếp, tên này cùng lắm chỉ sống được nửa tiếng"
Trong khi chà bài thì ba người phụ nữ cũng nhịn không được trêu chọc Cao Tiệm Phi.
Một người mập mạp nói: "Cậu trai trẻ, có thường chơi chơi mạt không?"
Cao Tiệm Phi vừa chà bài vừa đáp: "Trước đây thỉnh thoảng cũng có cùng bạn bè chơi qua, tuy nhiên tôi cũng rất ít chơi, trung bình mỗi tháng đại khái chơi khỏang 2, 3 lần"
"Ồ…" một người khác gầy teo miệng ngậm điếu thuốc cười, thiếu chút nữa đã phun điếu thuốc khỏi miệng: "Ha ha, cậu trai trẻ, ngày hôm nay chút tiền kia của cậu xem như học phí đi nhé.
2000 đồng chỉ chơi được mấy ván nhưng cũng có được một kinh nghiệm quý giá"
"Ha ha.
.
." 3 người đều cười ha hả.
Cao Tiệm Phi cũng không để ý, dùng tay đổ xúc xắc, hắn ném được "3" điểm.
Mọi người bắt đầu bốc bài.
Vận may của Cao Tiệm Phi không tốt lắm, hắn lấy được toàn bài gì đâu, hơn nữa kỹ thuật đánh bài của 3 người phụ nữ cũng khá nên dường như có thể đoán được Cao Tiệm Phi cần con bài gì.
Thế cho nên kết thúc ván đầu, một trong ba người ù ba phán mà Cao Tiệm Phi vẫn chưa có dịp bốc bài!
"Mẹ nó, gặp phải cao thủ rồi" Cao Tiệm Phi ném 2 đồng phỉnh ra chung.
Ván thứ 2, vận may của Cao Tiệm Phi đỡ hơn một chút, hắn đã bốc được con bài chờ đợi để ù.
Tuy rằng nói chỉ là một con bài "Cửu Văn" để ù bình thường thế nhưng trong lòng Cao Tiệm Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, trước khi Cao Tiệm Phi bốc được con bài thì người phụ nữ mập mạp lấy bài trước hắn liền la lên: "Toàn màu, ù 4 phán”
"Gì.
.
?" Cao Tiệm Phi sửng sốt một chút, bà béo này vận may cũng tốt quá đi?
Kiểm tra bài của bà béo một chút, thấy không có vấn đề, mọi người đều chung tiền.
Sau khi chung 800 đồng cho ván ù 4 phán, Cao Tiệm Phi chỉ còn lại có 4 đồng phỉnh.
Ba người phụ nữ vừa chà bài vừa rôm rả trò chuyện trò: "Ha ha, cậu trai ơi, chút tiền của cậu dường như là hơi thiếu đó”
Cô nữ nhân viên đứng ở một bên cũng buồn cười, nghĩ: "Ha ha, chỉ còn lại 4 phỉnh, tên quê mùa này kỹ thuật non nớt quá, ván tiếp theo chắc hẳn sẽ thua sạch.
Ta nghĩ nên phải sớm tìm người khách khác thế hắn rồi" Miệng cô mỉm tươi cười nhưng ánh mắt đảo nhìn xung quanh tìm kiếm.
Xác thực trong lòng Cao Tiệm Phi cũng rõ ràng, hắn chỉ còn lại 800 đồng và cũng chỉ đủ chung cho một ván ù 4 phán nữa thôi, nếu mà thua thì phải vỗ mông rời đi.
Không thể thua nữa!
Tuy rằng số tiền thua cũng không phải của hắn thế nhưng cho dù là người nào thì khi chơi bài mà thua, trong lòng sẽ khó chịu.
Hơn nữa còn thua sạch, phủi mông rời đi thì còn gì mặt mũi?
Cao Tiệm Phi vừa chà bài vừa suy nghĩ, ta không thể thua nữa, nhưng làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ phải gian lận?
Gian lận?
Trên thực tế, trước đây Cao Tiệm Phi cũng vào vài diễn đàn trên mạng và đọc được một số thông tin về những cách chơi gian lận trong mạt chược, trong đó cái đơn giản nhất và cũng thông thường nhất là “bốc 2 đánh 2” (bốc 2 con bài, đánh 2 con bài)
Tên như ý nghĩa, chính là trong lúc đến phiên mình bốc bài thì trong nháy mắt bốc lấy 2 con bài, sau đó lại đánh ra 2 con bài không cần thiết.
Người nào cũng biết, nếu như mỗi lần bốc bài đều có thể bốc lấy 2 con bài thì đối với tổ hợp bài trong tay sẽ có xác suất thắng nhiều hơn, cơ hội bốc được bài tốt cũng gia tăng gấp đôi.
À không, nếu theo môn xác suất của số học mà tính thì không chỉ gia tăng gấp đôi đâu!
Chỉ bất quá, loại gian lận này cần phải có tốc độ tay rất nhanh.
Có thể làm được bốc 2 con bài và đánh ra một lúc 2 con bài để không bị 3 người chơi khác phát hiện thì tốc độ của tay tuyệt đối phải nhanh vượt qua tốc độ mắt của 3 người.
"Tốc độ tay à?" Cao Tiệm Phi đã lấy xong 13 con bài để chơi ván mới, trong lòng hắn nở nụ cười.
Nói đến tốc độ tay thì đúng rồi, ngày hôm qua Cao Tiệm Phi vừa mới học được kỹ năng Diệu Thủ Không Không của Chu Thông, môn này chuyên dựa vào tốc độ của tay để phát huy!
Trong tình thế không thể thua nữa cùng với ý tưởng thử nghiệm, khi đến phiên Cao Tiệm Phi bốc bài thì tay phải của hắn quơ một cái, 2 con bài đã nằm trong tay, một con dùng ngón tay cầm, một con giấu ở trong lòng bàn tay.
Loại tốc độ này hiển nhiên là nhanh vô cùng, mắt của 3 người phụ nữ không thể phát hiện.
Hơn nữa 3 ngừơi đều đang chú ý nhìn bài của mình và suy nghĩ cách đánh nên căn bản cũng không để ý đến Cao Tiệm Phi bốc bài.
Cao Tiệm Phi bình tĩnh để 2 con bài vào trong dãy bài của hắn, 2 con bài mới bốc được đều cần cả!
Sau đó hắn lại đánh ra 2 con bài rác!
"Thất Văn!" Cao Tiệm Phi cố ý kêu một tiếng, sau đó đánh ra con "Thất Văn", mà trong tay hắn lại có con bài khác chạy vào trong bàn, không có bất luận kẻ nào phát hiện, thần không biết quỷ không hay!
"Phù!" Cao Tiệm Phi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra điếu thuốc mồi lên.
Hắn hiện tại đang chờ con bài “Ngũ Vạn” và “Bát Vạn”, tuy rằng chỉ là ù bình thường thế nhưng chờ đợi sớm hơn để thắng thì 3 người kia cũng không thể đỡ.
Lần này, vận may cũng đứng ở bên Cao Tiệm Phi.
Một người bốc bài, sau đó đánh ra con "Bát Vạn".
"À, hay quá, ù rồi! Rốt cuộc cũng thắng một ván, không dễ dàng, thật không dễ dàng." Cao Tiệm Phi đem dãy bài lật ra, tay giả vờ chùi mồ hôi trên trán.
"Cái gì? Sao ù nhanh vậy?" Ba người phụ nữ có chút không tin được, một tên chơi chẳng ra gì mà có thể ù bài trước ba người.
Ba người đều kiểm tra bài của Cao Tiệm Phi, xác nhận một chút, không có vấn đề.
Bất quá chỉ là một cái ù bình thường thôi, chẳng đáng là bao.
May mắn, chỉ là may mắn thôi.
Tiếp tục chà bài.
Thử nghiệm đã thành công, thực sự quá đơn giản khiến cho Cao Tiệm Phi lòng tin tăng nhiều.
Ván này, Cao Tiệm Phi vẫn như ván trước, bốc 2 đánh 2.
Mỗi lần bốc 2 con bài quả thực quá sung sướng, hơn nữa để cho ổn thỏa, lúc Cao Tiệm Phi bốc 2 con bài và đánh bài rác ra thì hắn cố ý đánh 1 con vào vào bàn, và con bài thứ 2 hắn để lại vào đống bài để bốc.
Loại hành động này đối với người bình thường mà nói thì hầu như là không thể hoàn thành được.
Thế nhưng với tốc độ tay của Cao Tiệm Phi thì quá dễ dàng.
Ván này, Cao Tiệm Phi cũng không tham, chỉ là ù toàn màu với 3 phán thôi.
Hắn đang chờ đợi.
"A, vận may hôm nay thật tốt quá, toàn màu, ù 3 phán, 400 đồng." Cao Tiệm Phi lần thứ hai giả vờ lau mồ hôi.
"Lại ù? Còn toàn màu nữa? Nhanh như vậy đã ù toàn màu, cái này.
.
." 3 người phụ nữ lần thứ hai giật mình.
Nói tóm lại, mỗi khi Cao Tiệm Phi ù bài thì ba người đều rất ngạc nhiên, dù sao trong mắt ba người thì Cao Tiệm Phi bất quá chỉ là một tên không biết chơi thôi.
Vẫn kiểm tra kỹ càng như ván trước, lại không có vấn đề, ba người liền ném cho Cao Tiệm Phi 2 đồng phỉnh, miệng lầm bầm.
Lúc này, cô nhân viên đang đứng ở bên đã tìm được một người khách khác, chuẩn bị tùy thời có thể thay thế cho Cao Tiệm Phi.
Đó là một người đàn ông trung niên, hắn đứng một bên nhìn chằm chằm vào bộ ngực “no đủ” của cô nhân viên, một bên lẩm bẩm: "Còn phải chờ bao lâu đây? Cô không phải đã nói tên đó sẽ nhanh chóng thua sao? Cô nhìn xem đi, hắn vừa ù toàn màu đấy!"
"Thưa ông, xin chờ thêm một chút, anh ta chỉ gặp may mắn thôi, chờ thêm chút nữa là có thể vào chơi rồi” Cô nhân viên mỉm cười giải thích.
Trên bàn bài, Cao Tiệm Phi rất thuận buồm xuôi gió!
Hắn phát hiện ra với tốc độ tay của hắn thì hoàn toàn có thể dễ dàng và không cần tốn nhiều sức cũng có thể khống chế toàn ván bài.
Thậm chí, đôi lúc Cao Tiệm Phi còn thử nghiệm bốc 3 đánh 3, đây là một kỹ thuật cao siêu khi gian lận.
Người bình thường nếu như khổ luyện thì bốc 2 đánh 2 có thể luyện thành, thế nhưng bốc 3 đánh 3 thì khó hơn lên trời.
Bốc 3 đánh 3, quá đáng sợ.
"Tự bốc.
.
.
a, “Thất Sách”, ù!"
"Tự bốc.
.
.
a, toàn màu, ù, ù rồi!"
"Tự bốc.
.
.
a, quá may mắn, Đại Tứ Hỷ”
"Tự bốc.
.
.
trời ơi thắng lớn, thật quá may mắn, Yêu Cửu!"
.
.
Kế tiếp, Cao Tiệm Phi quả thực là đại sát tứ phương.
Hắn ván nào cũng ù, hơn nữa không phải là ù bình thường, nhẹ nhất là ù 3 phán, thậm chí còn ù 9 phán.
Chơi bài mạt chược thì thắng nhiều ít không thành vấn đề nhưng người chơi mạt chược bất luận có làm thế nào cũng rất khó ù 7 hay 8 phán, đừng nói là 9 phán, cho dù là rất may mắn nhưng muốn có loại hình bài này để ù cũng là rất không dễ dàng.
Thế nhưng vì Cao Tiệm Phi bốc 3 đánh 3 nên có sự khác biệt.
Đương nhiên với Cao Tiệm Phi thì ù 9 phán là dễ dàng.
Thế nhưng ván ù này để cho 3 người phụ nữ tan tác, toàn bộ phỉnh trên bàn đều chung hết cho Cao Tiệm Phi.
"Con bà nó, gặp phải cao thủ rồi!" Người phụ nữ mập mạp mặt đỏ lên hất bài ra bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên: "Tên nhóc, lợi hại!" Vừa nói xong đã xoay người, phe phẩy cái mông bỏ đi.
Hai người khác cũng không dám chơi tiếp, thua hết mấy chục nghìn